Edit: Channy
"Hắn sao còn chưa tỉnh?" Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai Cố Lâm.
“Bệnh nhân bị chấn động nhẹ ở não.”
Cậu hơi mở mắt ra liền thấy một bóng dáng đang cạnh mình.
Đây là đâu?
Cố Lâm nhìn xung quanh, thấy toàn màu trắng cùng một bình truyền dịch treo trên giá. Ý thức chậm chạp khiến hắn phản ứng lại—đây là bệnh viện.
Cậu sao lại ở bệnh viện? Rõ ràng lúc trước cậu còn đang làm việc ở công trường cơ mà?
Người đàn ông bên cạnh nghiêng người nhìn cậu, đáy mắt không có vẻ vui mừng. Hắn ngồi xuống, giọng điệu khách sáo: “Cố Lâm, Tổng giám đốc Trình bảo tôi đến thăm anh.”
Cố Lâm không quen biết người này, liền hơi nhíu mày rồi đưa mắt quan sát xung quanh. Đây là phòng bệnh cao cấp, trên trần còn có đèn pha lê sáng chói. Khi nào hắn mới có thể nằm viện ở một nơi xa hoa như thế này?
“Tổng giám đốc Trình nói lần này Bùi gia phá sản, công lao của anh không nhỏ, đây là thù lao cho anh.”
Nói rồi, đối phương rút ra một tấm thẻ ngân hàng, nhưng không đưa cho hắn ngay mà chỉ vỗ nhẹ lên mặt cậu như đang trêu đùa, ánh mắt đầy khinh thường.
Cố Lâm theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Hành động này khiến người kia không vui, hắn lạnh giọng cười, bàn tay mạnh mẽ bóp chặt má Cố Lâm, khiến hắn đau đến mức nhíu mày.
"Chỉ là một kẻ bị bao nuôi mà còn tỏ ra thanh cao với tôi à?" Đối phương nhếch môi châm chọc, “Bùi Thịnh bây giờ phá sản rồi, không nuôi nổi anh nữa đâu. Mau lo nghĩ đến con đường sau này đi!”
Bùi Thịnh phá sản…?
Bốn chữ này làm đầu óc Cố Lâm đang trì độn lập tức hoạt động nhanh chóng. Nhưng chưa đầy ba giây, đầu óc cậu lại như bị dập tắt.
Vãi! Xuyên thật à.
Cậu mỗi ngày ngoài việc khuân gạch còn thích đọc vài bộ tiểu thuyết đam mỹ có nhan sắc để thư giãn. Đặc biệt, cậu rất thích thể loại bá đạo tổng tài.
Mà trong những truyện đó, những nhân vật phản diện bị phá sản và nhân vật chính quật khởi đều có chung một công thức.
Đối phương nhìn khuôn mặt ngốc nghếch vì bị đứng hình của Cố Lâm, khinh thường buông tay, ngạo mạn ném thẻ ngân hàng lên người hắn rồi bỏ lại một câu: "Có chuyện thì đến tìm tôi." Sau đó rời đi.
Cố Lâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu nhặt lấy thẻ ngân hàng, muốn xem bên trong có bao nhiêu tiền.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu, tưởng là gã đàn ông đáng khinh lúc nãy quay lại, nhưng không phải.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, trên tay cầm một túi đồ. Hắn mặc áo khoác đen, tóc ngắn gọn gàng, đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén.
Không cần thấy hết khuôn mặt, chỉ riêng ánh mắt và khí chất cũng đủ khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp trai bức người.
Người đàn ông không nhìn hắn mà chỉ đặt túi đồ lên bàn, giọng nói nhàn nhạt: “Ăn đi.”
Nói xong, hắn đi đến ghế sofa, mở laptop ra và bắt đầu gõ phím lách cách, không thèm nhìn Cố Lâm lấy một lần.
Cố Lâm: “…”
Một kẻ lạnh lùng như thế này, có khi nào vào nhầm phòng không?
Nhưng thấy hắn thoải mái ngồi xuống, không hề có vẻ gì là đi nhầm, Cố Lâm cũng ngồi dậy, lấy hộp cơm ra ăn. Trong lúc đó, hắn liếc nhìn người kia, trong lòng bắt đầu suy đoán.
Người này chẳng lẽ chính là Bùi Thịnh—kim chủ đã bao dưỡng mình?
Cố Lâm thử gọi: “Bùi Thịnh?”
Người đàn ông lúc này mới ngước mắt lên. Mái tóc hơi dài che bớt hàng mi dày, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh như gió mùa đông.
Cố Lâm nhìn ánh mắt hắn, đột nhiên nhớ lại một đoạn trong truyện: “Bùi Thịnh phá sản, tiểu bạch kiểm cuỗm tiền bỏ trốn…”
Hắn nhớ rõ Bùi Thịnh là đối thủ lớn nhất của nam chính Trình Chi Thanh.
Bùi Thịnh trời sinh là một kẻ mạnh mẽ, ít lời, thủ đoạn tàn nhẫn. Chỉ trong vài tháng, hắn vực dậy Bùi gia khỏi nguy cơ phá sản, thậm chí vượt qua cả Trình Chi Thanh.
Nhưng đó chỉ là sự hồi quang phản chiếu. Cuối cùng, Bùi gia vẫn sụp đổ nhanh chóng.
Bùi Thịnh trở thành kẻ thất bại, bị phản bội, rồi biến mất không tung tích.
Cố Lâm nhìn thẻ ngân hàng trong tay, nghĩ đến câu nói đầy khinh thường của gã đàn ông kia, lập tức hoảng hốt.
Xong rồi! Mình chính là tên tiểu bạch kiểm phản bội Bùi Thịnh!
Sợ quá, tay cậu run lên, làm thẻ ngân hàng rơi xuống đất.
Bùi Thịnh nhìn tấm thẻ trên sàn, dường như hiểu ra điều gì, nhàn nhạt nói: “Muốn 500 vạn, ta cho ngươi.”
Cố Lâm run rẩy, trong đầu toàn là hình ảnh nhà tù.
Mười phút sau, Bùi Thịnh nhìn giá cổ phiếu trên màn hình, xác định đã đến điểm bán ra, liền lập tức chốt lời. Một phút sau, cổ phiếu bắt đầu lao dốc mạnh.
Tin nhắn nhảy lên liên tục:
[Người có tiền]: Đại thần! Ngài thật lợi hại! 300 vạn tiền vốn của tôi đã nhân 14 lần! 500 vạn tôi chuyển cho ngài rồi, lần sau còn nhận đơn không?
[Phi]: Không.
[Người có tiền]: Vì sao?
[Phi]: Không thiếu tiền.
[Người có tiền]: …
Bùi Thịnh tắt máy, ngước lên liền thấy Cố Lâm đang cầm thìa run rẩy như mắc Parkinson.
Hắn nhíu mày: “500 vạn đã chuyển cho ngươi.”
Cố Lâm: “Hả?”
Bùi Thịnh lạnh nhạt mở ghi âm:
“Chỉ cần anh cho tôi 500 vạn, tôi liền rời đi.”
Cố Lâm: “…”
Mình là thể loại tiểu bạch kiểm gì đây? Dám đòi hẳn 500 vạn?
Bùi Thịnh đứng dậy định rời đi.
"Khoan đã!" Cố Lâm hoảng hốt túm lấy hắn, " Để xem có thật không!”
Mở điện thoại ra, cậu thấy tin nhắn báo có 500 vạn trong tài khoản.
Cậu chớp chớp mắt, xác nhận nhiều lần—tiền thật!
Cố Lâm nhìn Bùi Thịnh, ánh mắt như nhìn Thần Tài.
Cậu lập tức nhào vào lòng Bùi Thịnh, cởi khẩu trang hắn ra, liên tục hôn lên mặt hắn: “Anhh! Em yêu anh! Cả đời không rời xa anh!”
Bùi Thịnh: “…?”
Thế rồi, hắn lấy điện thoại ra, gọi đến bệnh viện tâm thần: “Alo, tôi có một bệnh nhân tâm thần cần điều trị.”
Cố Lâm: "…" Khoan đã, anh thật sự gọi sao?
Cố Lâm: "Bùi Thịnh, em không cần tiền của anh." Cậu muốn tránh khỏi tay Bùi Thịnh, “Nhưng rời đi em cũng không biết đi đâu cả!”
“Để tôi liên hệ bệnh viện tâm thần cho cậu.”
Bùi Thịnh nói xong liền buông tay. Cố Lâm quay đầu nhìn hắn đầy mong chờ. Nhưng Bùi Thịnh chỉ lạnh nhạt đeo lại khẩu trang, che khuất khuôn mặt vốn đã lạnh lùng, lại càng thêm xa cách.
“Hai ta chỉ là giao dịch theo nhu cầu, đừng dây dưa.”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo áp lực vô hình, làm Cố Lâm cảm giác như bị đe dọa.
Theo nhu cầu?
Cố Lâm nhìn bóng dáng lạnh lùng của Bùi Thịnh rời đi mà cảm thấy kỳ lạ. Cậu có cảm giác Bùi Thịnh biết chuyện nguyên chủ đã làm.
---
Cố Lâm ở bệnh viện tâm thần suốt hai ngày, vừa đếm tiền tiết kiệm ít ỏi, vừa cố gắng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.
Tình huống của cậu bây giờ không tốt chút nào.
Trình Chi Thanh đã lợi dụng nguyên chủ đánh cắp một số tài liệu kinh doanh của Bùi Thịnh. Hiện tại Bùi gia phá sản, cậu liền trở thành công cụ hết giá trị sử dụng, ngay cả Bùi Thịnh cũng ném 500 vạn để đuổi cậu đi.
Theo lẽ thường, cậu nên cầm số tiền này mà rời khỏi đây.
Nhưng khi kiểm tra lại, cậu phát hiện mình chỉ có:
Một thẻ ngân hàng của gã đàn ông đáng khinh kia ném cho.
Một chứng minh thư.
Một chiếc điện thoại cũ.
Một hộp đồng hồ quả quýt.
500 vạn đã được chuyển đi, nhưng không nằm trong tài khoản của cậu.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cậu đoán được nguyên chủ đã dùng chứng minh thư của mẹ mình để mở tài khoản và chuyển toàn bộ số tiền đó vào đó.
Vấn đề là… mẹ nguyên chủ là một con nghiện cờ bạc, quanh năm vắng mặt, chỉ xuất hiện khi cần tiền. Nếu bà ta không biết mật khẩu, số tiền đó vẫn chưa bị động đến. Nhưng tại sao nguyên chủ lại làm vậy?
Cậu không nghĩ ra được lý do.
Đến ngày thứ ba, cậy mới được xuất viện. Khi thanh toán, cậu bất ngờ phát hiện viện phí đã được thanh toán đầy đủ, thậm chí còn dư lại một vạn tệ.
Cầm số tiền dư, Cố Lâm đứng trước cửa bệnh viện tâm thần, cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Cậu không có chỗ nào để đi.
Mẹ nguyên chủ không đáng tin. Bạn bè trước kia của nguyên chủ đã chặn hắn ngay khi Bùi gia phá sản.
Còn Bùi Thịnh?
Bùi Thịnh đương nhiên cũng đã chặn cậu.
Cố Lâm đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Giống như cái đêm mẹ hắn qua đời ở thế giới trước-cảm giác trống rỗng đến tuyệt vọng.
Cậu nhìn sang quầy bán xúc xích, trong lòng bỗng lóe lên một tia sáng.
Cậu tung tăng chạy tới, nhếch miệng cười với chủ quầy: “Ông chủ, cho cháu mười cây xúc xích!”
Cậu hiện tại có tiền, rốt cuộc cũng có thể thực hiện giấc mơ cầm mười cây xúc xích trong tay!
Có tiền mới là chân ái!
Vừa cầm xúc xích, cậu vừa đi về phía đồn cảnh sát.
Cậu muốn đòi lại đồ bị mất!
---
Tại một căn hộ tối tăm, chỉ có tiếng gõ phím lách cách từ ba chiếc máy tính đang chạy.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
Bùi Thịnh đang nằm trên giường, đột ngột mở mắt.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, trán đẫm mồ hôi, ngực phập phồng mạnh mẽ.
Hắn đưa tay cầm chiếc đồng hồ đếm ngược-chỉ ngủ được 30 phút, nhưng so với hôm qua vẫn tốt hơn một chút.
Hắn nhận điện thoại, giọng khàn đặc: “Ai vậy?”
“Bùi tiên sinh, đây là đồn cảnh sát, tôi là Du Lâm Lộ. Chúng tôi nhận được một món đồ quan trọng thuộc về ngài, mời ngài đến nhận.”
Bùi Thịnh nhíu mày: “Là gì?”
“Một chiếc đồng hồ quả quýt, bên trong có ảnh chụp.”
Bùi Thịnh sững sờ. Đầu óc hắn trống rỗng trong chốc lát, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ném đi.”
Nói xong, hắn lập tức cúp máy.
Mọi thứ trước mắt đều tối đen.
Hắn với tay lấy một viên kẹo trong ngăn tủ, bỏ vào miệng. Tay vô thức mở giấy gói, sau đó gấp thành một con hạc giấy nhỏ.
Hắn đặt nó lên bàn. Trong bóng tối, con hạc giấy với sắc màu rực rỡ cũng chẳng thể mang đến chút ánh sáng nào.
Cuối cùng, hắn vẫn khoác áo lên, lái xe đến đồn cảnh sát.
Khi đến nơi, trời đã tối.
Vừa bước vào, hắn đã thấy Cố Lâm đang lẻ loi ngồi đó, mơ màng sắp ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Lâm mở mắt, nhìn thấy Bùi Thịnh thì lập tức sáng bừng như mặt trời:
“Bùi Thịnh!”