Edit: Channy
Cố Lâm vốn định tự nấu ăn ở nhà, nhưng nghĩ tới phiền phức nên từ bỏ.
Cuối cùng, hai người quyết định chạy xe máy điện đến một quán lẩu gần đó.
Chân của Cố Lâm vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cậu vẫn cứng đầu đòi làm tài xế.
Cậu ép Bùi Thịnh ngồi phía sau, còn mình ngồi phía trước, chưa kịp đội mũ bảo hiểm đã xuất phát.
Chỉ là hôm nay cậu bị ngã khá nặng, lái xe trên đường đông người có vẻ hơi khó khăn.
Vừa quẹo vào một góc, cậy suýt chút nữa va phải một chiếc xe đang chạy tốc độ cao.
Thấy cậu lóng ngóng, Bùi Thịnh không do dự vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, nắm chặt tay lái, bóp phanh lại để tránh tai nạn.
Vì tư thế này mà hai người dán sát vào nhau, cằm Bùi Thịnh chạm vào đỉnh đầu Cố Lâm.
Cố Lâm giật mình ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương.
Mặt cậu nóng ran, cảm giác tư thế này quá đỗi mập mờ.
Bùi Thịnh nghiêm túc hỏi:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Cố Lâm hơi mím môi, có chút ngượng ngùng, trên đường lớn mà thế này thì thật là…
Nhưng vẫn thành thật gật đầu:
“Ừm ừm!”
Bùi Thịnh vươn tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu anh:
“Đi thôi.”
Vừa bị ấn đầu quay sang trái, Cố Lâm lập tức nhìn thấy một chú cảnh sát giao thông đang tiến lại gần.
Cố Lâm: ???
Cậu lập tức nhận ra một chuyện — Bùi Thịnh đặt tay lên đầu cậu…
Xong đời rồi, không đội mũ bảo hiểm!
Bảo sao nãy giờ cảm thấy cằm đối phương chạm vào tóc mình!
Dưới ánh mắt giận dữ của Cố Lâm, chú cảnh sát hiền hòa lập biên bản phạt và thân thiết nhắc nhở:
“Lái xe phải đội mũ bảo hiểm.”
Cố Lâm nhìn tờ biên lai phạt 100 tệ, lần nữa nhận ra rằng tình cảm thực sự rất tốn tiền!
Cậu hận không thể quẳng Bùi Thịnh xuống xe, chôn chung với tờ hóa đơn phạt này!
Nhưng chưa kịp làm gì, cậu lại phát hiện cả hai đều quên mang mũ bảo hiểm. Không còn cách nào, họ đành bắt taxi đến quán lẩu.
Nhìn Cố Lâm nhíu mày sau khi nộp phạt, Bùi Thịnh trấn an:
“Không sao đâu… Ít nhất chúng ta vẫn còn một nồi lẩu để ăn.”
Cố Lâm lập tức giơ tay tát vào cánh tay anh:
“Anh im đi!”
Cậu chụp ảnh tờ hóa đơn phạt, đăng lên mạng xã hội với dòng caption:
“Chỉ muốn ném ai đó đi xa, để mặc mình chết đói!”
Tới quán lẩu, Bùi Thịnh đói đến mức mặt mày rạng rỡ, cùng Cố Lâm tìm chỗ ngồi xuống.
Quán này làm ăn khá tốt, mới 5 giờ rưỡi mà gần như đã chật kín chỗ.
Hai người được xếp ngồi ở một bàn trong góc.
Ở bàn bên cạnh, có vẻ như là một streamer, đang chuẩn bị đèn chiếu sáng và điện thoại để quay hình.
Cố Lâm tò mò liếc mắt nhìn sang, quay đầu lại liền thấy Bùi Thịnh đang cắm cúi trên điện thoại, tay bấm lia lịa gọi món.
Thấy vậy, cậu vội vàng nhắc nhở:
“Gọi ít thôi! Vừa mới bị phạt mất một trăm đấy!”
Bùi Thịnh nhìn cậu với vẻ đáng thương, gật đầu một cái, sau đó thêm một đĩa thịt bò sốt cay giá 68 tệ, một phần tôm sống 32 tệ, hai đĩa thịt bò cuộn giá 51 tệ mỗi đĩa.
Lúc đồ ăn được mang lên, nhìn bàn đầy ắp món ngon, Cố Lâm suýt bẻ gãy đũa.
Trong lòng cậu rơi lệ: Tiền của tuii !
Lần sau mà mời Bùi Thịnh đi ăn nữa, thì mình là chó!
Đang thầm oán hận, cậu thấy Bùi Thịnh đứng dậy, quay sang hỏi:
“Muốn ăn nước chấm gì?”
Cố Lâm ngẩng đầu nhìn anh.
Bùi Thịnh cởi chiếc áo khoác màu xám bên ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, khiến khí chất anh ta nổi bật giữa không gian quán lẩu ồn ào.
Không thể phủ nhận, ánh mắt của những người xung quanh đều vô thức đổ dồn về phía anh.
Nhưng Bùi Thịnh chỉ chuyên chú nhìn mỗi Cố Lâm.
Mặt cậu lập tức nóng bừng:
“Cay, cay đi.”
Bùi Thịnh gật đầu: “Có cần thêm gia vị nào không?”
Cố Lâm lắc đầu.
Bùi Thịnh lúc này mới sải bước đến quầy gia vị, cầm hai bát nước chấm mang về, đặt trước mặt anh.
Cố Lâm nhìn đối diện, thấy anh ta xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, thầm cảm thán trong lòng: Ảnh chó thiệt, nhưng mà cũng đẹp trai đến mức nhìn thôi cũng thấy thèm.
Bùi Thịnh nghiêm túc thả từng món vào nồi: thịt bò cuộn, thịt dê cuộn, thịt bò sốt cay, tiết vịt, bò viên…
Cố Lâm hốt hoảng ngăn lại:
“Này này! Đợi chút đi! Anh sắp làm nước lẩu tràn ra ngoài rồi!”
Vừa nói, cậu vừa liếc mắt sang bàn bên cạnh và nhận ra màn hình điện thoại của người đó dường như đang hướng về phía Bùi Thịnh.
Anh quay đầu nhìn kỹ hơn, quả nhiên thấy streamer bàn bên lén chỉnh camera quay về phía bọn họ.
Bùi Thịnh có vẻ không để ý, nhưng Cố Lâm thì không thể nhịn được.
Cậu nhớ rõ trước đây Bùi Thịnh cũng từng là một tổng tài bá đạo, dù có phá sản thì cũng không thể bị người ta xâm phạm quyền hình ảnh như thế được.
Không nói không rằng, cậu đứng dậy, ngồi xuống sát bên cạnh Bùi Thịnh, trừng mắt cảnh cáo streamer bàn bên.
Bùi Thịnh khó hiểu nhìn cậu:
“Bên kia không ngồi được à?”
" Hong! Mông em to, em muốn ngồi ở đây!”
Khóe môi Bùi Thịnh khẽ cong lên.
Thực ra anh ta cũng đã phát hiện hành động của streamer bàn bên, nhưng chẳng buồn để ý.
Thấy Cố Lâm bày ra dáng vẻ bảo vệ mình, anh không vạch trần mà chỉ vớt một miếng thịt dê cuộn bỏ vào bát cậu:
“Xem thử ăn được không?”
Cố Lâm không ngờ miếng thịt đầu tiên lại được nhường cho mình!
Cậu cảm động vô cùng, vội vàng ăn một miếng rồi khen ngay:
“Ngon lắm!”
“Vậy gọi thêm một đĩa nữa nhé?” Bùi Thịnh thăm dò.
Cố Lâm hào hứng: “Okey bấy bì!”
Bùi Thịnh hài lòng móc điện thoại ra, gọi thêm một đĩa thịt bò nữa.
Chờ thịt chín, miếng đầu tiên vẫn là dành cho Cố Lâm.
Cố Lâm vui vẻ ăn một miếng: “Ngon quá đi!”
“Vậy gọi thêm một đĩa nữa nhé?” Bùi Thịnh vừa nói vừa định bấm gọi thêm.
Đúng lúc đó, Cố Lâm nghe thấy cô gái bàn bên than thở:
“Chỗ này một đĩa thịt bò hơn 60 tệ lận, mắc ghê!”
Từ "mắc" này như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Cố Lâm, kéo cậu trở về thực tại.
Cậu lập tức ngăn lại: “Thêm nữa là em nấu luôn anh trong nồi đấy!”
Bùi Thịnh lặng lẽ thu tay về.
Cố Lâm vội gắp một đống đồ ăn vào chén anh ta:
“Anh ăn hết chỗ này đi, không được gọi thêm nữa!”
Lần này mà gọi thêm chắc cậu phá sản mất!
500 triệu tiền trong thẻ kia còn chẳng biết đang trôi dạt phương nào!
Bùi Thịnh đành từ bỏ ý định gọi thêm, ngoan ngoãn ăn tiếp.
Nhưng streamer bàn bên lại càng lúc càng phiền phức.
Có lẽ vì bị Cố Lâm ngăn cản tầm nhìn, người đó dứt khoát cầm điện thoại đi thẳng tới bàn bọn họ, ngồi xuống đối diện.
Cố Lâm lập tức như gặp đại địch, vội vàng đưa tay che mặt Bùi Thịnh, suýt nữa đâm thẳng đũa vào lỗ mũi hắn.
Cố Lâm đề phòng hỏi:
“Anh làm gì đấy? Xoay điện thoại ra chỗ khác ngay!”
Người kia xoay màn hình đi chỗ khác, rồi tự giới thiệu:
“Anh đẹp trai à, chào anh! Tôi là Tiểu Lười, streamer bên nền tảng Âm Âm Ngôi Cao. Tôi có 10.000 fan, đừng sợ, tôi không phải người xấu.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy điện thoại khác ra, mở tài khoản cho bọn họ xem.
Bùi Thịnh thì vẫn cứ cắm cúi ăn thịt.
Cố Lâm nhìn vào tài khoản, lập tức phấn khích:
“Thật luôn hả?! Đỉnh ghê!”
Bùi Thịnh nhìn anh chàng lúc nãy còn cảnh giác, bây giờ đã quăng hết đề phòng đi mất, không nói nên lời.
Tiểu Lười khiêm tốn cười: “Cũng bình thường thôi, tôi mới làm có một tháng à.”
Cố Lâm tò mò hỏi: “Cái này thật sự kiếm ra tiền à?”
Trước đây cậu cũng biết mấy streamer có thể kiếm tiền, nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ.
Tiểu Lười cười cười: “Cũng tạm thôi.”
Thật ra từ lúc bước vào quán, ánh mắt anh ta vẫn luôn dán chặt vào Bùi Thịnh.
Anh ta nghĩ, nếu có thể ăn lẩu chung với một soái ca như này, livestream chắc chắn sẽ gây bão.
Tiểu Lười quay sang Bùi Thịnh, thăm dò:
“Soái ca, fan của tôi muốn nhìn mặt cậu một chút, có thể không?”
Bùi Thịnh ngước lên, lạnh nhạt đáp:
“Không thể.”
Tiểu Lười không từ bỏ:
“Tôi có thể mời hai người ăn lẩu, muốn gọi bao nhiêu cứ gọi.”
Cố Lâm nghe thấy, thầm nghĩ:
Xong rồi! Bùi Thịnh chắc chắn sẽ đồng ý!
Tên "đói chết" này, chỉ cần có đồ ăn là quên sạch nguyên tắc!
Nhưng ngoài dự đoán, Bùi Thịnh chỉ quay sang nhìn Cố Lâm.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý.
Cố Lâm linh cảm không lành, như thể hắn sắp phản bội mình.
Quả nhiên, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Hắn nói cậu không trả nổi tiền đồ ăn đấy.”
Cố Lâm vừa nghe xong—
KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC.
Cố Lâm hào hùng vỗ ngực:
“Tôi có tiền! Không cần anh mời!”
Dứt lời, cậu mạnh mẽ quét mã gọi món:
“Gọi! Muốn ăn gì cứ gọi! Muốn uống gì em đi mua cho anh!”
Nói xong, cậu lập tức đứng dậy rời bàn, tính chạy ra quầy thu ngân chặn Bùi Thịnh gọi thêm món.
Cố Lâm vừa đi, Tiểu Lười cũng cười ngượng ngùng, chuẩn bị chuồn.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt lạnh băng của Bùi Thịnh quét thẳng đến hắn.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói thản nhiên nhưng đầy sát khí:
“Người không biết nghe lời từ chối… thường chẳng đi xa được đâu.”
Tiểu Lười bị ánh mắt và giọng điệu của hắn dọa đến tái mét, vội vàng che màn hình điện thoại, lắp bắp xin lỗi rồi nhanh chóng chuồn mất.
Về đến nhà, hắn còn chưa hoàn hồn, vô thức mở phòng livestream lên xem.
Vừa thấy, hai mắt hắn trợn to sững sờ—
Phòng livestream của hắn thực sự bùng nổ rồi!
Đang có tận 30.000 người xem trực tiếp!
Làn đạn trên màn hình bay kín:
“A a a a! Ngầu quá đi!!!”
“Ôi mẹ ơi, người đàn ông này còn khí chất hơn cả ông xã tui!”
“Ba giây! Tôi muốn biết danh tính nam thần này ngay!”
“ Shop ơi, tiếp tục quay đi! Mau lên!”
Nhìn cảnh tượng này, khóe miệng Tiểu Lười không nhịn được giật giật.
Danh tiếng! Tiền tài! Cơ hội ngàn vàng ngay trước mắt!
Hắn lại một lần nữa lén chĩa camera về phía Bùi Thịnh.
Chỉ là…
Ngay sau đó, tài khoản của hắn bị xóa vĩnh viễn.
Màn hình đột ngột tối đen.
Tiểu Lười tái mặt.
Ngẩng đầu lên, hắn lập tức chạm phải ánh mắt Bùi Thịnh.
Cặp mắt kia trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, nhưng lại khiến người ta ớn lạnh đến tận xương tủy, như thể bị rắn độc nhìn trúng.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình đã đụng nhầm người.
Không dám nán lại thêm giây nào, hắn vội vã thu dọn đồ đạc rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
---
Lúc này, điện thoại của Bùi Thịnh liên tục rung lên tin nhắn.
Trịnh Vi @ hắn trong nhóm chat:
Trịnh Vi: “ Sếp , tôi đã khóa phòng livestream kia rồi. Đúng là cái đám không biết điều, anh còn tha cho hắn làm gì!”
Trịnh Vi: “Đừng giận mà, sếp ơi! (run bần bật)”
Trịnh Vi cực kỳ hiếm khi thấy Bùi Thịnh ra tay mạnh như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn thẳng tay xóa sổ một tài khoản.
Lúc này, Chu Thiếu Nhiên bỗng xen vào:
Chu Thiếu Nhiên: “Bùi ca, đưa nền tảng Âm Âm Ngôi Cao cho em đi! Em cam đoan kiếm tiền gấp mười lần!”
Trịnh Vi: “A a a a! CÚT! Ông biết cái gì về streamer chứ hả? Vương Dương cũng không đồng ý đâu!”
@Tiểu Vương Chỉ Muốn Làm Kỹ Thuật: “Không đồng ý.”
Trịnh Vi: “2 đánh 1, cút ngay Chu Thiếu Nhiên!”
Chu Thiếu Nhiên: “Hai người các ông cấu kết nhau làm bậy! Để Bùi ca quyết định đi! @Phi”
Bùi Thịnh nhìn đến Cố Lâm tay không trở về, cuối cùng chậm rãi gõ một chữ:
“Phi."
Chu, Trịnh, Vương: “……”
---
Cố Lâm lén lút ghé sát vào tai Bùi Thịnh, thì thầm:
“Vừa nãy tôi thấy tên streamer kia mặt trắng bệch bỏ chạy, suýt nữa đâm vào cửa kính luôn.”
Bùi Thịnh thản nhiên đáp:
“Ừ, chắc cháy nhà rồi.”
Dứt lời, hắn lặng lẽ gom hết thịt trong chén, sợ bị nói là ăn gian.
Cố Lâm nhìn hắn, đột nhiên suy tư:
“Anh nói xem, làm streamer có thể kiếm tiền thật không?”
Bùi Thịnh nhướng mày: “Cậu biết làm gì?”
Cố Lâm chớp mắt, bỗng nhiên đơ người.
Cậu tốt nghiệp cấp ba xong là ra công trường làm việc, ngoài bê gạch, khuân vác, trộn xi măng ra thì chẳng biết cái gì khác.
Nhưng hiện tại cậu cũng không thể quay lại công trường nữa.
Cố Lâm bối rối hỏi: “Làm streamer thì cần biết gì?”
Bùi Thịnh suy nghĩ một lúc, nhớ lại lời Trịnh Vi từng nói:
“Phải có gì đó độc đáo, khiến người ta không thể rời mắt.”
Cố Lâm suy ngẫm một hồi, bỗng vỗ đùi:
“Em biết nhặt rác!”
“Khụ khụ khụ—!”
Bùi Thịnh suýt nữa sặc chết: “Cái gì?”
Cố Lâm mặt đầy nghiêm túc:
“Nhặt rác! Một anh đẹp trai đi nhặt rác có đủ độc lạ không?”