Ngày nào Hạng Duy Đông cũng nói muốn về bãi phế liệu, chán Du Dương lải nhải nên muốn về, thiếu người đánh mạt chược nên muốn về, thua bài đấu địa chủ nên muốn về, không chơi được game trên máy tính nên muốn về, thấy hai anh em hôn nhau nên muốn về.
Anh ta nói mình là người cổ hủ, không chịu nổi mấy thứ này, ban đêm dễ gặp ác mộng.
Mỗi lần như vậy, Du Dương đều dỗ dành, nói cậu không thấy phiền chút nào, thiếu người đánh mạt chược thì cậu có thể một mình cân hai, đấu địa chủ hai người bọn họ chung một phe chắc chắn sẽ không thua, cùng lắm thì mua cho anh ta một cái máy tính mới, còn chuyện hai anh em hôn nhau... hôn nhau thì đã sao? Cứ hôn thôi.
Không muốn nhìn thì đừng nhìn, đâu phải hôn cho anh ta xem.
Đối với chuyện này, Hạng Duy Đông tự biết mình không quản được, nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ bọn họ làm loạn.
Khi thời tiết Bắc Kinh chuyển lạnh, lá cây xanh tươi trong sân lần lượt úa vàng, theo gió rơi xuống đất, Hạng Duy Đông mới thực sự muốn về.
Anh ta đã ở Bắc Kinh quá lâu, sợ nếu không về nữa thì Tiểu Bạch sẽ không nhận ra anh ta mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play