Tư Cảnh Ngọc kinh ngạc nghe câu nói này, còn tưởng bản thân bị ảo giác.
Liễu Phạm, hay nói cách khác, nhân cách của Liễu Phạm bảo mình rời đi?
Đây là chuyện đại hỉ à, Tư Cảnh Ngọc giơ ô hoa nhí, mi mắt cụp xuống, cơn mưa bên trong và bên ngoài nhà ga hình như đã chia cô và Sea thành hai thế giới khác nhau.
Cô đứng trong vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ, Sea ngồi trên chiếc ghế dài mù mịt sương của nhà ga, có lẽ vẫn đang chờ một chuyến xe nào đó.
“Cây ô này cho cô, cảm ơn cô đã cho tôi mượn,” Tư Cảnh Ngọc gập ô lại, những hạt mưa nhỏ li ti trượt xuống mái tóc đen nhánh của cô, “Dù sao thì cây ô vốn dĩ thuộc về cô.”
“Cưng đang cảm ơn tôi sao?” Sea phát âm mơ hồ, hơi thở trắng đục phả ra từ môi, cơ thể như có như không run rẩy, giống như đang tận hưởng một cái ôm dài và ẩm ướt.
Mặc dù cái ôm ấy không tồn tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT