Trong căn phòng gam màu ấm, Tư Cảnh Ngọc bỗng ôm chặt lấy eo mình, mảnh vải hãy còn ẩm ướt ép sát vào vòng eo thon thả càng làm nổi bật cảm giác biến thái đầy cấm kỵ và quyến rũ.
“Hình xăm này rất đẹp, vô cùng hợp với em,” Liễu Phạm chống cằm, cười như không cười liếc qua eo Tư Cảnh Ngọc, “Thảo nào em quyến luyến không rời, chơi nghệ thuật mà, tôi hiểu.”
Chơi nghệ thuật? Tư Cảnh Ngọc suýt nữa thì nổi đóa tại chỗ. Hình vẽ này là do cô giáo Liễu xăm lên người mình, cô đã suy nghĩ rất lâu muốn đi xóa nó, lại rất sợ đau nên không dám đi thẳng.
Giờ Liễu Phạm nói hình vẽ này rất đẹp, chẳng phải vẫn là đang tự khen mình sao?
Đây là loại người gì vậy chứ.
Gương mặt lạnh lùng của Tư Cảnh Ngọc biến ảo khôn lường, Liễu Phạm che đi ánh mắt thấp thoáng ý cười, dường như vô tình hỏi:
“Nói vậy thì, khoảng thời gian này ngày nào em cũng đều gặp được tôi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play