-Ai nha, cậu cả, thật xấu hổ quá, nhà cháu nghèo, bình thường chỉ ăn cá muối. Cái loại cá muối này, với cậu mà nói, chắc cho chó nó cũng còn chê? Ha ha, hôm này hi vọng được phúc cậu cả, cho ăn một miếng bào ngư, để xem mùi vị nó ra sao, cảm giác hưởng lạc nó như thế nào.
Dương Tử Mi ở một bên mỉa mai nói móc.
Cô vốn cũng không định so đo với cả nhà cậu cả, nhưng vừa nhìn thấy ông ta, lại nhớ đến rất nhiều lần ông ta đối xử không tốt với nhà mình, lập tức cảm thấy tức giận.
-Nữu Nữu…
Vẻ mặt Hoàng Lợi đau khổ:
-Cháu đừng làm cậu khó xử, tất cả tài sản của cậu cũng không bằng một sợi lông của cháu. Lúc trước đều do cậu có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với cháu, bây giờ cậu nhận lỗi với cháu, cháu đừng làm khó cậu nữa.
-Cậu cả, cháu cũng không muốn làm khó cậu, chẳng qua chỉ muốn ăn một bữa cơm ở nhà cậu, nếm thử cá muối nhà cậu so với nhà cháu có gì khác nhau mà thôi. Cậu cả không phải keo kiệt thế chứ, yêu cầu của cháu như vậy thôi cũng không đáp ứng được, mà cho dù cậu không muốn mời cháu thì cũng không nên chậm trễ đón tiếp ông Hoắc, ông Hoắc đã từ Hồng Kông ngàn dặm xa xôi tới đây đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play