- Tại sao lại bỏ? Đúng là không biết nghĩ cho người khác gì cả. Anh Tử Lương không muốn đi thì sao chứ, cháu cũng muốn đi mà, ông à ông không thể bất công như vậy được. Chuyện tốt gì ông cũng muốn dành hết cho anh Tử Lương, chưa bao giờ ông quan tâm đến cháu cả. Hừm, cháu vẫn biết đối với ông cháu là thằng cháu trai vô dụng nhất trên đời. Có đứa cháu như cháu đây làm ông thấy mất mặt lắm có đúng hay không?
Tưởng Vũ Phàm vô cùng uể oải:
- Sao ông không nghĩ đến việc con nhóc nhà họ Tăng kia có lẽ còn hợp với cháu hơn ấy chứ?
Tưởng Quang Chính không chừa cho Tưởng Vũ Phàm một lời tốt đẹp nào:
- Không phải là ông mày không nghĩ đến, là do thằng nhóc mày có gì tốt đẹp chứ? Bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt ông mày đã không thèm nói rồi, lần này còn muốn chọc vào con gái nhà họ Tăng nữa? Ông nói cho cháu biết, cháu không có cửa đâu. Con nhà người ta tốt như vậy, cháu đừng có đến hại đời nó nữa.
Tưởng Vũ Phàm ra vẻ như oan ức lắm, la lên:
- Ông, cháu trêu hoa ghẹo nguyệt hồi nào, cháu chỉ đi ăn cơm cùng mấy cô gái đó, chỉ là xã giao mà thôi, đến cả sờ cháu cũng không sờ đến mà ông. Chẳng lẽ cháu ông không thể nhận ra trong mắt mấy đứa con gái như vậy, cháu ông chỉ là một đứa cháu trai của nhà họ Tưởng thôi à. Mấy đứa con gái đó cũng chỉ muốn trèo lên địa vị của cháu thôi, đến khi cháu không còn gì trong tay, chắc chắn mấy ả sẽ chuyển sang giẫm đạp cháu dưới chân liền. Nếu cháu thực sự có thể gặp được người mà cháu yêu, cháu nhất định sẽ một lòng đối xử tốt với cô ấy, cùng cô ấy sống trọn một đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play