Gia Cát Nguyệt nghe nói Long Trục Thiên tỉnh lại thì vội chạy từ thủ đô về.
Long Trục Thiên cũng không nhận ra Gia Cát Nguyệt, chuyện gì cũng ngoảnh mặt làm ngơ với anh ta.
Điều này làm cho Gia Cát Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Đúng là quá đáng rồi đấy. Tôi biết cậu đã hơn hai mươi năm, là anh em tốt, là bạn tốt. Vậy mà cậu nhớ mãi không quên cô ấy, lại dám quên tôi. Cái tên này, đồ trọng sắc khinh bạn.
Gia Cát Nguyệt kêu la.
- Đến cả chính tôi, tôi cũng đã quên rồi.
Long Trục Thiên cất lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play