Vậy thì thế này đi! Tôi cũng không muốn làm khó các cô, chúng ta mỗi người nhường một bước... Chỉ cần các cô chịu lau bàn ghế và xin lỗi cô Nhược Khê, tôi sẽ chịu thiệt một chút... Vé vào cửa và đồ dùng đã dùng tôi sẽ trả, thế nào? - Trần Văn Đạt làm ra vẻ mình là người chịu thiệt nói, trong lòng lại tính toán lợi ích cho mình.
- Cái gì? Ông không phải bố của bọn tôi, ai cần ông trả tiền? - Hạ Mạt cười nhạo nói.
- Tôi nói này cô gái, đừng có không vừa lòng như vậy. Nếu các cô muốn ăn nhiều đồ ngon, tôi sẽ phải trả hơn vạn tệ, tôi bị thiệt rất nhiều đó. Hơn một vạn tệ đối với các cô không phải là ít, đúng không? - Trần Văn Đạt nói.
- Đúng vậy! Không ít... thật sự không ít! Nhưng mà, chúng tôi không cần ông trả cũng sẽ không chịu cúi mình lau bàn như vậy, càng không bao giờ đi xin lỗi cái người tự xưng là Nhược Khê kia. Từ đầu đến cuối, người sai là các người, người ngang ngược là cô ta. Người xin lỗi phải là các người chứ không phải là chúng tôi! - Hạ Mạt châm chọc, khiêu khích nói.
- Chỉ có chút đó thôi mà cũng không chịu làm! Cô gái à, các cô có biết nhân viên ở đây làm việc vất vả mà được bao nhiêu tiền lương không? Chỉ có tám trăm tệ, các cô chỉ làm một chút đã có hơn một vạn tệ, đã rất lợi rồi đấy vậy mà các cô không chịu làm? Các cô không ngốc đó chứ?
Trần Văn Đạt thấy Dương Tử Mi không chút động lòng, cắn răng nói:
- Tôi thêm giá, đến khi các cô rời khỏi đây. Mỗi người sẽ có được một tấm vé vào cửa, được không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT