"Tôi nhớ ra rồi."
Sương mù bao phủ núi non, mưa đột ngột rơi xuống đất, con mèo dùng móng vuốt gãi gãi khuôn mặt lông xù.
Kiều Nhiên giãy giụa muốn đứng dậy lại bị Phương Trầm một chân giẫm trở lại mặt đất, cậu nhe răng cười bảo: "Chú mày còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà. Cậu hù dọa anh mày kêu la om sòm, có phải rất vui không?"
Thế là Kiều Nhiên dứt khoát nằm thẳng trên mặt đất, không giãy giụa nữa, bùn đất lẫn vào trong tóc cậu ta, có hương thơm của cỏ xanh, đột nhiên cười một tiếng.
Phương Trầm nheo mắt bảo: "Cậu còn dám cười?" 
Cậu buông chân ra, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thời, không ngờ khi vừa đối diện với hắn, người này lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, khóe miệng mím chặt, hạ xuống.
Kiều Nhiên cuộn người lại, bật ra một tràng cười quái dị, khiến Phương Trầm giật mình. Tạ Dĩnh cũng thở ra một hơi, ngẩng đầu đưa tay che mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play