Tần Mạc cười lạnh: “Đương nhiên không thể cứ thế mà bỏ qua. Nếu khoảng thời gian tới con thể hiện không tốt, Lý gia chắc chắn sẽ còn tìm mẹ tính sổ.”
Diêu Văn Tích hét lên: “Ý mẹ không phải vậy!”
“Con hiểu mẹ muốn nói gì rồi. Ý mẹ là, không thể để Lý gia yên như thế, đúng không? Ha…” Tần Mạc bật cười, rồi tiếp tục: “Mẹ à, hình như mẹ vẫn chưa nhận rõ tình hình. Mẹ không phải đối thủ của Lý gia. Tần gia cũng vậy. Ba sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh như thế này mà đối đầu với Lý gia đâu, không đáng!”
“À đúng rồi, nhắc để mẹ nhớ: tốt nhất đừng gây chuyện nữa. Nếu mẹ còn tiếp tục làm ầm lên, chọc giận Lý gia thật sự, đến lúc đó, có khi ba sẽ bắt mẹ phải đích thân đến xin lỗi. Mẹ mất mặt thế nào, chắc con không cần nói nhiều chứ?”
“Con…” Diêu Văn Tích nghẹn lời.
Tần Mạc không để bà ta có cơ hội phản bác, giọng trầm thấp mà lạnh băng: “Đừng không cam tâm. Mẹ từng đứng trên đỉnh ở Giang Châu nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không biết, những người không bằng mẹ sống thế nào? Mẹ nói gì, họ phải nghe nấy. Dù có không ưa mẹ, vẫn phải cười với mẹ, vẫn phải vâng dạ, đó chính là thế lực!”
“Giờ ở đây cũng vậy. Mẹ không có địa vị, không có quyền thế bằng Lý gia, dù trong lòng mẹ có khó chịu, cũng phải… nuốt vào!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT