Mạnh Ngọc Yên kể tiếp: “Hồi đó Tiểu Trạch ba tuổi, em phải đi học, học ca tối đến hơn mười giờ mới về. Hôm ấy trời mưa giông rất to, em về tới nhà thì toàn thân ướt sũng, nhưng vừa bước vào sân thì thấy Tiểu Trạch nằm co ro dưới đất, mặt mũi bầm tím, rõ ràng là bị đánh.”
“Thằng bé nằm đó, bất tỉnh, nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, mà trời vẫn đang mưa như trút nước. Em sợ đến phát khóc, vội vàng ôm nó chạy đi bệnh viện. Bác sĩ nói tình trạng rất nghiêm trọng. Em vội gọi cho ba. Lúc đó em tưởng nhà không có ai, vì đèn tắt hết, tối om như nhà hoang…”
“Không ngờ ba vẫn ở nhà. Cả nhà đều có mặt, chỉ là họ đã… đi ngủ từ sớm rồi.”
Dù bao nhiêu năm trôi qua, mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, Mạnh Ngọc Yên vẫn thấy nghẹn lòng và uất ức.
“Sau lần đó, Tiểu Trạch tỉnh lại thì không chịu nói chuyện nữa, chỉ nhận mỗi mình em là người thân. Sức khoẻ thì càng lúc càng yếu, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền chạy chữa. Tiền chữa bệnh cho nó, em phải mặt dày bám lấy ba để đòi từng đồng một.”
“Không nói được, sức khoẻ lại kém, ba em cho rằng có đứa con trai như vậy là mất mặt, thế là mặc kệ luôn hai chị em em.”
Lục Hạo Vũ lặng lẽ nhìn cậu bé đang ngủ bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Lúc đó bác sĩ có nói rõ lý do vì sao Tiểu Trạch không nói chuyện không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play