Lục Hạo Đình cũng không ở nhà được bao lâu, cuối tuần là kết thúc, trước chạng vạng tối chủ nhật hắn liền rời khỏi nhà chạy về bộ đội!

Cố Vân Tịch rất không lỡ, sống lại, cô còn không được ở cùng anh Hạo Đình mấy ngày! Hắn lại phải đi!

Đáng tiếc, cô biết bộ đội bên kia rất bận, cho nên chỉ có thể nhìn anh rời đi!

Sau khi Cố Vân Tịch thu dọn một chút hành lý đơn giản cho hắn, dù biết hắn ở bộ đội cái gì cũng không thiếu nhưng vẫn không nỡ để hắn tay không rời đi.

Phần lớn trong túi đều là đồ ăn và một chút thuốc!

Là truyền nhân của lão trung y, được ông ngoại giáo dục nghiêm khắc nên dù bây giờ cô mười bảy tuổi, y thuật cũng được gọi là siêu cấp.

Điểm này, Lục Hạo Đình tương đối rõ ràng cho nên không cần lo lắng bại lộ y thuật kiếp trước.

"Những thuốc này lúc trước đều là ông ngoại dạy em phối trí, anh đi bộ đội nhớ dùng a! Trên người anh có nhiều vết thương, phải chú ý chăm sóc sức khỏe nếu không chờ anh phát giác ra là đã không còn kịp nữa, biết không?"

Cố Vân Tịch dặn dò rất nhiều!

"Ừ!"

Lục Hạo Đình ở bên cạnh, ánh mắt luôn nhìn cô bận rộn thu thập hành lý nhỏ cho hắn mang theo.

Hai ngày nay cô thay đổi quá lớn, hắn thật không lỡ đi!

Hắn biết thật ra cô nương này là người bị tổn thương, chính là khi còn bé chịu đả kích quả lớn, còn bị ông ngoại có tâm lý vặn vẹo giáo dục nên tâm lý có chút vấn đề. 

Chỉ cần hắn có thời gian, hắn nhất định có thể dạy tốt cô nương này.

Hôm nay rốt cuộc hắn nhận ra một điều, nếu bây giờ hắn rời đi, lần sau gặp mặt nha đầu này lại biến về dáng vẻ trước đây, vậy hắn nên làm gì?

"Vân Tịch.."

"Dạ?"

Cố Vân Tịch vừa quay đầu, liền thấy ánh mắt lo lắng Lục Hạo Đình.

Cô cơ hồ biết hắn đang nghĩ gì, trong lòng thở dài, cô đem hành lý đặt vào trong tay hắn nói: "Đừng lo lắng về em, an tâm đi công tác, có thời gian nhớ về thăm em, chúng ta đều ở đây, gặp mặt rất dễ dàng a!"

"Còn nữa, nghỉ lễ Quốc Khánh rất dài, em đến chỗ anh chơi, chắc anh có ký túc xá độc lập chứ?” 

Niềm vui sướng nhất thời tràn ra khỏi lồng ngực, nụ cười trên mặt không khống chế được, Lục Hạo Đình trịnh trọng gật đầu: “Có!”

Hắn là Thượng tá Lục quân, chức vị đoàn trưởng, chẳng những có phòng riêng mà ngay cả khu thân nhân đều chuẩn bị xong, nếu Cố Vân Tịch đến chắc chắn có chỗ ở. 

Tiễn hắn tới cửa, thấy dáng vẻ quyến luyến không bỏ của hắn, Cố Vân Tịch cười một tiếng, nhón chân hôn lên bên mép hắn một cái, trên người cô gái có mùi hương quẩn quanh trong hơi thở, Lục Hạo Đình sửng sốt một chút, không nghĩ tới còn có phúc lợi như vậy!

"Sắc trời không còn sớm, nhanh đi đi! Nghỉ em đi tìm anh!"

".. Được! Bên ngoài quá nóng, em vào trong đi!"

Lúc rời đi, Lục Hạo Đình bước đi như đi trên mây! 

Lục Hạo Đình rời đi, đảo mắt đã đến cuối tuần, thời gian nghỉ lễ đã hết, Cố Vân Tịch đúng hạn đi học. |||

Lần nữa đứng ở trước cửa Giang Châu nhất trung, sân trường quen thuộc trong trí nhớ, Cố Vân Tịch có chút hoảng hốt!

Trí nhớ kiếp trước chỉ dừng lại một năm học ở trường, phần lớn đều là… đau khổ!

Nơi này có Tần Hiên! Có Vương Tình! Có… An Vân Tuyết!

Đi vào sân trường, xung quanh có không ít ánh mắt vô ý hay cố ý nhìn theo cô. Thật ra, cho dù mọi người đều biết Cố Vân Tịch bị An gia vứt bỏ, trở thành cô nhi, nhưng thành tích và dáng vẻ xinh đẹp vẫn như cũ, dù cô đi đến đâu cũng hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Những ánh mắt như vậy, Cố Vân Tịch đã sớm thành thói quen!

Nhưng hôm nay có chút không như mọi khi!

Sau sự việc với Tần Hiên, trong trường, người giễu cợt cô khẳng định là có không ít nhưng những ánh mắt này tựa hồ còn có ý tứ khác?

Đi ngang qua bảng thông báo, thấy rất nhiều học sinh tụ tập,nghe có người nghị luận tên Vương Tình, Cố Vân Tịch dừng bước.

Cô vừa bước tới, học sinh vây quanh liền tự động nhường ra một con đường cho cô, nhìn cô với ánh mắt khinh thường mang chút quỷ dị!

Cố Vân Tịch không để ý, thấy nội dung thông báo, con ngươi cô co rút một cái!

Là trường học thông báo việc xử trí Vương Tình!

Chỉ trích cô ta cố ý giết người, có tâm tư ác độc làm người khác bị thương, dĩ nhiên trong lời nói dùng từ hơi hàm súc một chút, nhưng ai nhìn một cái đều biết.

Thông báo phê bình toàn trường đại khái như vậy!

Giang Châu nhất trung chính là trường nổi tiếng nơi các con em danh môn hội tụ tại Giang Châu, cho dù trong trường học cũng không ít người quần là áo lụa nghịch ngợm càn quấy, nhưng người thực sự vô pháp vô thiên rất ít! 

Dù thế nào, mọi người đều cho trường này chút mặt mũi. 

Cho nên những năm này, học sinh bị trường xử trí rất ít! 

Đối với Vương Tình là một học sinh như vậy mà nói, quả thật đủ nặng!

Quan trọng chính là, ai cũng không nghĩ tới, trường học vậy mà sẽ vì Cố Vân Tịch - một nữ cô nhi mà xử trí Đại tiểu thư Vương gia nặng như vậy.

Đây chính là chuyện vô cùng mất mặt, xấu hổ a!

Cố Vân Tịch nhìn một cái cũng biết là Lục Hạo Đình làm.

Ngoài mặt, việc này đối với học sinh Giang Châu nhất trung mà nói đã là xử phạt nặng vô cùng, dẫu sao Giang Châu nhất trung là nơi phải nhập vào hồ sơ học sinh tương lai, đến khi được đăng ký vào đại học, lúc đó có thể viết vào.

Nói cho cùng, bất quá chỉ là hai người nữ sinh náo loạn mà thôi, Cố Vân Tịch biết Lục Hạo Đình nể mặt hiệu trưởng Âu Dương Thanh xử phạt Vương Tình như vậy!

A a!

Cố Vân Tịch chỉ nhìn một cái, liền xoay người đi về phòng học!

Cửa lớp mười hai sáu, Cố Vân Tịch mới vừa xuất hiện, bầu không khí liền đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn Cố Vân Tịch.

Hôm nay Cố Vân Tịch, mặc rất đơn giản, một cái áo thêu đích ngưu tử, quần cộc lộ ra hai chân thon dài xinh đẹp, chân đi một đôi giày tiểu Bạch, cặp sách đeo hờ trên bờ vai, đội mũ lưỡi trai, tóc buộc đuôi ngựa, còn đeo kính mát!

Cả người ít đi căng thẳng cùng oán khí lúc trước, nhiều một phần trong trẻo lạnh lùng cùng hời hợt!

Đi đến trước bàn học của mình lại phát hiện ra bên cạnh có thêm một bạn cùng bàn!

Khai giảng lớp mười hai gần một tháng, đây là lần đầu tiên cô thấy bạn cùng bàn.

Người này, Cố Vân Tịch biết, là Tần Mạc! là con trai trưởng danh chính ngôn thuận của Tần gia, là anh ruột Tần Hiên, mà Tần Hiên chỉ là con riêng mà thôi.

Bởi vì Tần Mạc từ nhỏ sức khỏe yếu, nhiều bệnh, sống không lâu vậy, cho nên con riêng Tần Hiên này mới có thể rạng rỡ như vậy!

Nếu không vì vị ở Tần gia kia ra đời, đệ nhất đương gia chủ mẫu Giang Châu kia sớm giết chết hắn!

"Tần Mạc?" Cố Vân Tịch tháo kính mát xuống, giọng khẳng định.

Tần mạc nhìn thiếu nữ khí chất trong trẻo lạnh lùng  trước mắt lộ ra một tia ấm áp, nở nụ cười yếu ớt "Chào cô, tôi là Tần Mạc!"

"Cố Vân Tịch!" Cố Vân Tịch báo tên mình liền ngồi xuống chỗ của mình, không quan tâm nhiều đến Tần Mạc bên cạnh. |||

Người này trước giờ vì bị bệnh mà không đi học, hôm nay lại tới. 

Kiếp trước, hôm nay hắn có tới hay không cô không biết, bởi vì kiếp trước cô bị đả kích nên lúc này chưa đi học! 

Nhưng cô có biết một chút về Tần Mạc này, kiếp trước chỉ sống đến hai mươi bốn tuổi nên người thừa kế Tần gia chỉ còn lại Tần Hiên! 

Đáng tiếc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play