Đinh Văn Xuyên bỏ lại một câu: “Tôi sẽ đợi.”
Sau đó trở về chỗ ngồi với vẻ mặt không vui.
Bên cạnh không biết là ai mang theo một đứa trẻ, nó cứ khóc mãi khiến mọi người vô cùng khó chịu.
Đinh Văn Xuyên cảm thấy đầu ong ong, đặt điện thoại di động xuống bàn, mất hết hứng thú.
Cảm giác khó chịu khi chưa ăn sáng, tức giận vì bị kẹt xe, nôn nóng chờ đợi với tiếng khóc của trẻ con đan xen, anh ấy cảm thấy như bụng mình chứa đầy dung nham, thậm chí hơi thở cũng chứa cả tia lửa.
Má nó, khóc khóc khóc khóc hoài, không dỗ được trẻ con ở nơi công cộng sao?
Đúng lúc này, từ trong radio vang lên một âm thanh xào xạc mát lạnh, tuy không lớn nhưng đủ lọt vào tai Đinh Văn Xuyên, át hẳn tiếng ồn ào xung quanh.
Như một cơn gió thổi qua ngọn cây, những hàng trúc xanh nhẹ nhàng đung đưa trong gió, những thân trúc thẳng tắp vươn lên tận trời, lá xanh mướt, mang lại cảm giác mát lạnh.
Thỉnh thoảng lại có vài tiếng chim hót xen vào, thanh thúy dễ nghe, có tiếng vỗ cánh từ gần đến xa, như ẩn như hiện, còn có cả tiếng côn trùng, to và rõ, lại có chút vang vọng, như đang được tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play