Edit Ngọc Trúc

Thử Lâm tò mò hỏi:

“Đây cũng là cái chổi sao? Ngươi mang chổi lên núi đào khoai làm gì? Ở đó đâu có chỗ nào cần quét dọn.”

Kỳ Bạch cười đáp:

“Chờ đến nơi ngươi sẽ biết.”

Không phải hắn không muốn cho Thử Lâm và mọi người dùng thử, mà là hắn chỉ làm một cái cào gỗ duy nhất. Hôm hắn chế tạo món này, có một ấu tể đi theo học hỏi và cũng làm được một cái. Nhưng vì đó không phải đồ của hắn, hơn nữa đứa nhỏ ấy ngày nào cũng ôm cào gỗ không rời, Kỳ Bạch không tiện hỏi mượn.

Dù sao, thứ này chế tạo cũng không khó. Nếu có ai thấy hắn dùng mà muốn có một cái, hắn có thể chỉ cách làm sau cũng được.

Vì cả nhóm xuất phát lúc giữa trưa nên tốc độ đi khá nhanh. Quãng đường thường mất gần một giờ, hôm nay chỉ bốn mươi phút đã tới nơi.

Vừa mới tản ra tìm khoai, Thử Lâm đã vội vàng chạy đến chỗ Kỳ Bạch. Khi nhìn thấy hắn cầm cào gỗ nhẹ nhàng xới đất lên, Thử Lâm kinh ngạc vô cùng. Nếu không phải đang bận làm việc, chắc hẳn cậu đã lao vào làm ngay một cái cho mình.

Có cào gỗ hỗ trợ, tốc độ làm việc của Kỳ Bạch tăng đáng kể. Chưa đầy một giờ, giỏ mây của hắn đã đầy khoai. Xem ra mai có thể mang theo thêm một giỏ nữa.

Sau đó, Kỳ Bạch đưa cào gỗ cho Thử Lâm. Còn hắn thì đeo túi da thú trên cổ, tính đi đến chỗ hái hạt dẻ xem thử. Hôm nay có thời gian, hắn muốn tỉ mỉ bóc sạch lớp vỏ lông tơ để chỉ mang hạt dẻ về.

Thử Lâm vui vẻ nhận lấy cào gỗ, cam đoan sẽ trông chừng giỏ mây cẩn thận, khiến Kỳ Bạch an tâm rời đi, men theo trí nhớ tìm đến cây hạt dẻ.

Dọc đường, Kỳ Bạch phát hiện dấu vết gặm cắn trên thực vật trong rừng ngày càng nhiều. Hiển nhiên, động vật ở khu vực này cũng đã tăng lên đáng kể. Chỉ tiếc rằng chúng trở về hơi muộn, mùa đông đã gần kề, muốn săn bắt sẽ càng khó khăn hơn.

Đi chưa được bao xa, hắn bất ngờ nhìn thấy một cái cây cao lớn, trên đó kết đầy quả nhỏ màu đỏ sậm lẫn đen. Ngửi thấy hương thơm quen thuộc trong không khí, Kỳ Bạch liền bước tới, hái một chùm quả đỏ nhỏ đặt vào lòng bàn tay. Nhìn kỹ, hắn không khỏi trợn tròn mắt—

Hoa tiêu!

Đây chính là vũ khí lợi hại giúp tăng hương vị món ăn!

Kỳ Bạch ngẩng đầu nhìn lên, cây hoa tiêu này ít nhất cũng cao ba, bốn mét. Trước giờ hắn vẫn nghĩ hoa tiêu chỉ mọc trên những bụi cây thấp, không ngờ lại có loại cao thế này.

Có lẽ đã qua mùa hoa tiêu chín, rất nhiều quả đã nứt vỏ, hạt bên trong bị gió cuốn đi mất, chỉ còn lại ít vỏ khô treo trên cành. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự phấn khích của Kỳ Bạch. Dù sao, phần ăn được của hoa tiêu chính là lớp vỏ ngoài thơm nồng vị cay tê.

Không chút do dự, hắn tạm quên luôn chuyện hạt dẻ, dồn hết sự chú ý vào việc hái hoa tiêu. Cẩn thận tránh gai nhọn trên cành, Kỳ Bạch tỉ mỉ hái từng chùm quả đỏ, cẩn thận bỏ vào túi da thú.

Công việc trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đến khi nghe tiếng Thỏ Nha gọi vọng từ trong rừng, hắn mới nhận ra mình đã ở đây rất lâu. Dù vậy, túi da thú của hắn cũng chỉ vừa mới đầy một nửa.

Dù thu hoạch chưa nhiều, nhưng số hoa tiêu này cũng đủ dùng trong một khoảng thời gian. Kỳ Bạch buộc chặt túi, vui vẻ chạy về chỗ tập hợp.

Những ngày tiếp theo, hầu như không ai trong bộ lạc có một khắc rảnh rỗi.

Hổ Tuyết và Xá Lật sẽ dậy sớm trước bình minh để chuẩn bị bữa sáng. Khi trời vừa hửng sáng, mọi người ăn vội rồi lập tức gánh đồ ra ngoài thu hoạch.

Từ khi Kỳ Bạch chế tạo ra cào gỗ và công cụ này được cả đội thu hoạch sử dụng rộng rãi, hiệu suất làm việc tăng lên đáng kể. Giờ đây, chỉ cần chưa đến nửa ngày là đã có thể thu gom đầy một sọt khoai ngọt. Nhiều người thậm chí đã bắt đầu mang theo hai giỏ mây mỗi lần ra đồng.

Tuy nhiên, mang theo hai giỏ mây không mấy thuận tiện, nên Kỳ Bạch liền nghĩ cách cải tiến. Hắn bổ đôi một cây gậy trúc, sau đó khắc hai rãnh nhỏ ở hai bên đầu gậy, buộc thêm hai sợi dây cỏ vào mỗi khe để tạo thành một đòn gánh bằng trúc.

Hắn cũng cải tiến giỏ mây bằng cách gắn thêm hai tay cầm nhỏ, rồi buộc dây cỏ vào đó để cố định chắc chắn, tránh bị rơi.

Dù đòn gánh này đơn giản hơn so với loại hiện đại có móc sắt giúp thay đổi giỏ linh hoạt, nhưng đối với nhu cầu hiện tại, như vậy đã đủ dùng.

Các thú nhân vốn có sức lực mạnh mẽ, điều hạn chế họ trước đây là hiệu suất công việc. Nay có thêm đòn gánh và cào gỗ hỗ trợ, chỉ trong thời gian ngắn, khoai ngọt đỏ rực đã chất đầy quảng trường.

Dĩ nhiên, những thú nhân trưởng thành ở lại trong bộ lạc cũng không nhàn rỗi.

Khi tài nguyên ngày càng phong phú, bộ lạc luôn cần có người canh giữ.

Hiện tại, nhu cầu về trúc trong bộ lạc tăng cao, vì mọi người phát hiện bề mặt trơn nhẵn của trúc thích hợp để phơi da thú hơn nhánh cây. Vì vậy, Hùng Phong và Hồ Hỏa—những người bị thương nhưng đã hồi phục một phần—bắt đầu theo đội vào rừng trúc. Dù chưa thể tự tay đốn cây, họ vẫn có thể dùng một tay khỏe mạnh để kéo trúc về. Rốt cuộc, những cây trúc to lớn ấy không phải ai cũng dễ dàng vận chuyển trong hàng chục phút.

Trước quảng trường hang động, gần như không còn chỗ trống. Khoai lang đỏ, da thú phơi nắng và gậy trúc phủ kín khắp nơi.

Ngay cả khi đêm xuống, các thú nhân cũng bắt đầu thức khuya để chế tác công cụ bên đống lửa.

Kỳ Bạch vừa bổ một cây trúc bằng rìu đá thì bất giác ngáp dài. Mấy ngày nay ai cũng vất vả, ăn xong là người rã rời. Dù vậy, hắn không về hang ngủ ngay mà tính làm thêm hai đòn gánh nữa rồi mới nghỉ.

Lúc này, Hổ Tuyết tìm đến, nói:

“Báo Bạch, tư tế Dương La đang tìm ngươi, mau qua đó đi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play