Edit Ngọc Trúc
Nhìn những giỏ mây chứa đầy khoai ngọt, Kỳ Bạch vội vàng tự nhắc mình phải quên đi nỗi lo trong lòng. Dù có buồn rầu cũng chẳng ích gì, hắn có tay có chân, lại đang sống giữa núi rừng rộng lớn, chẳng lẽ còn có thể để bản thân chết đói hay sao?
Tuy nhiên, ngay cả Kỳ Bạch cũng không nhận ra rằng từ ngày hôm đó, hắn càng dốc sức hơn trong cuộc sống hằng ngày.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong sự bận rộn. Chiều hôm nay, Kỳ Bạch vừa trải khoai ngọt mới hái lên mặt đất phơi, liền nghe thấy tiếng động trong rừng. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài, từ xa đã thấy được hình thú to lớn của Tượng Du.
Đội săn thú đã chiến thắng trở về!
Lần này, họ đã ra ngoài suốt chín ngày. Không chỉ mang về hàng chục giỏ mây chứa đầy muối, hai giỏ mây da thú, mà còn có mười mấy con mồi lớn nhỏ. Cả bộ lạc đều vui mừng từ tận đáy lòng, Kỳ Bạch cũng lén thở phào nhẹ nhõm. Bộ lạc nhỏ bé này, đối với hắn, đã giống như gia đình, không ai có thể thiếu vắng.
Xuyên qua ánh chiều tà nơi hoàng hôn, Kỳ Bạch nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Lang Trạch. Chỉ mới mấy ngày không gặp, dường như hắn lại cao hơn, khuôn mặt sạch sẽ, dứt khoát đã mất đi nét non nớt cuối cùng, khiến cả con người hắn toát lên sự kiên cường xen lẫn yếu đuối không thể nắm bắt.
Lúc này, Lang Trạch cũng giữa đám đông tìm được bóng dáng Kỳ Bạch. Đôi mắt hắn lóe sáng, nhẹ nhàng gật đầu với Kỳ Bạch. Hình ảnh đó trùng khớp với cảnh tượng trước lúc hắn rời đi. Kỳ Bạch vừa định bước tới, nhưng chân lại khựng lại một chút, không hiểu sao đột nhiên lại có chút chần chừ.
Những người khác hiển nhiên không nhận ra sự dao động trong cảm xúc của hai người. Dương La chen ra khỏi đám đông, lao thẳng đến giỏ mây chứa đầy ống trúc, nhẹ nhàng mở lớp lá cây bên trên, quả nhiên bên trong là muối trắng đầy ắp. Lời cầu nguyện suốt mấy ngày qua của hắn cuối cùng cũng trở thành sự thật. Thần Thú quả thực không bỏ rơi bộ lạc của họ.
Nhưng chiến thắng này lại mang đến một vấn đề khác—sơn động của họ dường như đã không còn đủ chỗ.
Kỳ Bạch ngủ ở góc ngoài cùng của sơn động, những ngày Lang Trạch ra ngoài, hắn một mình nằm ngủ cũng không cảm thấy chật chội. Nhưng bây giờ trong động lại có thêm hơn mười người, tất cả đều là những thú nhân cao lớn, Kỳ Bạch mới giật mình nhận ra chỗ ngủ của mình đã vô thức bị thu hẹp lại chỉ còn một góc nhỏ.
Nhìn vào trong hang động, nơi đây đã không còn rộng rãi như trước. Nhớ lại khi mới đến, họ vẫn còn có thể nhóm lửa và cử hành tế lễ bên trong, vậy mà giờ đây, khắp nơi đều chồng chất giỏ mây, củi gỗ, cùng với ống trúc. Khiến cho rất nhiều tộc nhân khi ngủ phải sát vào nhau, may mắn là trời lạnh, nằm gần nhau có thể giúp sưởi ấm.
Nhưng điều khiến Kỳ Bạch cảm thấy chật chội không phải là không gian, mà là sự tồn tại mạnh mẽ của Lang Trạch ngay bên cạnh. Cảm giác như ngay cả cửa động cũng trở nên nhỏ hẹp hơn. May mắn thay, mấy ngày nay hắn đều ngủ bằng hình thú. Hình thú của hắn rất nhỏ, không chiếm nhiều chỗ.
Kỳ Bạch đã chế xong da thú của mình và Lang Trạch. Hắn mang đến cho Lang Trạch, hớn hở nói: “Lang Trạch, ngươi mau nhìn xem, da thú này thật đẹp.”
Nói đến đây, hắn hạ giọng thì thầm: “Vẫn là phương pháp ngươi dạy tốt nhất. Ta đã lén so sánh với những người khác trong bộ lạc, không ai làm đẹp như chúng ta.”
Lang Trạch nhận lấy tấm da dê từ tay Kỳ Bạch. Kỳ Bạch hơi tiếc nuối nói: “Chỉ đáng tiếc là ta không tìm được loại hoa nhỏ ngươi mang về lần trước, nếu có, chắc chắn da thú sẽ rất thơm.”
“Nguyệt linh hoa.” Lang Trạch trân trọng vuốt ve da thú trong tay.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Bạch, hắn giải thích thêm: “Loại hoa nhỏ màu vàng đó gọi là nguyệt linh hoa. Trên thảo nguyên, chúng mọc thành từng vùng lớn. Khi nguyệt linh hoa nở rộ, đó là cảnh đẹp nhất của thảo nguyên.” Đó cũng là loài hoa mẫu phụ hắn thích nhất, và mỗi lần phụ thân đi săn trở về đều sẽ mang theo một ít.
“Sang năm, khi hoa nở, ta sẽ hái về cho ngươi.”
Kỳ Bạch không nhận ra rằng một thú nhân lại chủ động muốn tặng hoa cho hắn, chỉ mải vui vẻ lên kế hoạch: “Ngươi nói đúng! Sang năm khi hoa nở, chúng ta nên hái nhiều một chút. Không biết nếu sấy khô rồi bỏ vào nước thảo dược thì có tác dụng gì không. Sang năm chúng ta thử một lần. Nếu thành công, chúng ta có thể dự trữ thêm nhiều cánh hoa.”
“Ừ.” Lang Trạch trầm thấp đáp lời.
Kỳ Bạch vừa sắp xếp ổ nhỏ của mình, vừa dặn dò: “Hiện tại trong sơn động rất lạnh, ngươi ngủ nhớ lót một lớp cỏ khô trước.”
Thấy Lang Trạch gật đầu, Kỳ Bạch liền biến thành một con báo tuyết nhỏ, chui vào ổ chăn.
Ngay khi tấm da thú vừa hạ xuống, Lang Trạch vẫn đứng đó không nhúc nhích, cuối cùng vẫn đưa tay ra. Kết quả, một cái đầu nhỏ màu trắng đột nhiên chui ra, hai cái tai tròn tròn giật giật, có chút nghi hoặc nhìn hắn. Lang Trạch rút tay về: “Da thú kín gió, ngươi cẩn thận đừng để bị ngạt.”
Tiểu báo tuyết ngoan ngoãn gật đầu: “Meo ô ~”
…
Hai người đều im lặng trong giây lát.
Yết hầu Lang Trạch khẽ động, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Kỳ Bạch có chút ảo não, dùng móng vuốt che mặt. Hắn cảm thấy hai tai mình nóng lên, may mắn có lớp lông xù che đi, không ai nhìn ra được. Tất cả là do hình thú của hắn, nói gì cũng giống như làm nũng, thật mất mặt.
Kỳ Bạch vội vã chui vào ổ chăn. Thôi kệ, ngủ đi, ngủ rồi thì chẳng cần biết gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Kỳ Bạch vẫn còn chút bối rối. Hắn lăn lộn trong ổ một lúc lâu, nhưng đến khi chuẩn bị tinh thần để chui ra thì phát hiện Lang Trạch đã không còn ở đó. Hắn đã rời khỏi sơn động từ sớm.
Kỳ Bạch nhanh chóng chạy đến thác nước, dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác như bản thân vừa sống lại. Lấy lại tinh thần, hắn hăng hái chạy về phía sơn động.