Edit Ngọc Trúc
“Đại nhân,” tên thú nhân kia mặc kệ đau đớn, lập tức bò dậy, không ngừng giải thích: “Bên ngoài thật sự không có nhiều đồ ăn, chúng ta đã dốc hết sức lực, đến cả bản thân còn chẳng dám ăn no, mới mang về được từng ấy lương thực.”
“À, thì ra là các ngươi ăn vụng hết.” Thú nhân khoác áo choàng hất chân, ra vẻ như vừa bừng tỉnh đại ngộ, dùng roi xương vạch một đường nơi hai phần ba số đồ ăn, trong đó bao gồm cả thỏ rừng lẫn chuột đồng, “Thần sứ nhân từ, mới cho các ngươi được ở trong thành, các ngươi vậy mà lại không biết cảm ơn, còn dám ăn trộm lương thực, loại chuyện này không thể tha thứ.”
“Chỉ là xem như các ngươi lần đầu phạm lỗi, thần sứ sẵn lòng cho cơ hội sửa sai. Số lương thực này coi như trừng phạt, vào đi, lần sau ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.”
Kỳ Bạch cố nén cơn phẫn nộ, chậm rãi điều hòa hô hấp. Tuy hắn đã sớm biết thú nhân trong Vạn Cốt Chi Thành bị quản lý hà khắc, nhưng không ngờ kẻ khoác áo choàng này lại vô sỉ đến thế.
Người sáng suốt đều nhìn ra được chẳng có cái gì gọi là “ăn vụng lương thực” cả — kẻ kia căn bản đang cố ý gây khó dễ cho những thú nhân xin vào thành.
Không chỉ ba người này, những thú nhân đến trước đó, ai chẳng bị cắt xén hơn nửa phần lương thực. Chỉ cần tên áo choàng muốn kiếm chuyện, trộm cắp, giấu giếm, lười biếng — lý do nào cũng có thể mang ra dùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play