Edit Ngọc Trúc
Lang Trạch suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Trong núi vẫn còn một số con mồi nhỏ thích hợp cho á thú nhân săn bắt. Dựa vào hình thú của ngươi, bắt vài con thỏ hoang hay chuột đồng chắc cũng không khó. Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy.”
Từ lúc tới Hắc Sơn bộ lạc, Kỳ Bạch vẫn luôn làm mấy việc thu thập, đúng thật là chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, nghe vậy lập tức hỏi: “Thật có thể sao?”
Lang Trạch gật đầu: “Đương nhiên là được, nếu ngươi muốn đi, mai ta ra ngoài săn thú sẽ gọi ngươi cùng đi.”
Kỳ Bạch vội vàng gật đầu, dáng vẻ rõ ràng là chỉ hận không thể lập tức chạy ra ngoài một vòng. Lang Trạch nói không sai, hình thú của hắn là báo tuyết, vốn dĩ đã là loài săn mồi đỉnh cao trong giới động vật. Tuy thân hình nhỏ hơn một chút, nhưng loài mèo trước nay chưa bao giờ dựa vào kích thước để đi săn. Chỉ là trước đây hắn chưa từng nghĩ đến điều này một cách nghiêm túc: “Ngươi yên tâm, cho dù ta không bắt được con mồi cũng tuyệt đối sẽ không làm ngươi vướng bận!”
“À đúng rồi, đây là thịt nướng ta ướp bằng hoa tiêu và gừng, hôm nay lần đầu thử, ta thấy rất ngon nên mang qua cho ngươi nếm thử.” Kỳ Bạch giơ chiếc đĩa đá nhỏ trong tay lên.
Lang Trạch hơi do dự mà nhận lấy, không ngờ Kỳ Bạch lại tự nhiên đưa phần đồ ăn của mình cho hắn như thế.
Hắn có chút hối hận mà nhìn con thỏ hoang đang nướng trên lửa.
Hôm qua hắn thấy phần đồ ăn của Kỳ Bạch ít hơn mình, vốn định mang con thỏ này cho Kỳ Bạch. Nhưng trong bộ lạc, chỉ có bạn lữ hoặc sắp thành bạn lữ mới có thể chia sẻ đồ ăn. Dù quan hệ giữa hắn và Kỳ Bạch đã rất thân thiết, bọn họ vẫn luôn ăn riêng mỗi người, do dự mãi cuối cùng hắn đành từ bỏ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT