Thấy thời gian bắt đầu tiệc tối đã đến giờ, thế nhưng trong nhà hàng ngoại trừ nhóm người Lê thiếu có ý đồ bất thiện, đang chờ xem sự xấu hổ của Trương Văn Trọng, cũng không có một nhân vật phú hào nổi tiếng nào đáp ứng lời mời mà đến, biểu tình trên mặt Vưu Giai trở nên xấu xí, lập tức lấy điện thoại gọi cho mấy nhân vật nổi tiếng mà nàng quen biết. Sau một phen nói chuyện, nàng căm giận nói: "Bọn người này thật không phải người tốt, trong thường ngày cả đám đều xa xỉ lãng phí. Thế nhưng hiện tại vừa nghe nói tới chuyện quyên tiền từ thiện, lại tìm đủ lý do để từ chối."
"Kỳ thực điều này cũng không có gì kỳ quái." Vưu Lương đối với chuyện như vậy đã thấy mà không thể trách, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Trước đó buổi tiệc tối từ thiện tổ chức tại kinh thành, cũng quạnh quẽ cô đơn kết thúc như vậy. Rất nhiều nhân vật phú hào nổi tiếng thu được thiệp mời, đều dùng đủ loại lý do từ chối, không chịu đến buổi tiệc từ thiện. Nghĩ đến lần này dùng danh nghĩa của Trương tiên sinh khởi động quyên tiền tổ chức quỹ hội y học cũng bị bọn họ xem là một buổi Hồng Môn Yến, không đến dự tiệc cũng không có gì kỳ lạ."
Vưu Giai nói: "Thật là, làm thế nào mới tốt? Không thể cứ xám xịt như vậy mà xong việc đi? Em cũng không muốn cho mấy tên hỗn đản kia có dịp chê cười!" Nói đến đây, nàng còn không quên trừng mắt nhìn đám người Lê thiếu.
Đám người Lê thiếu cũng không xem ánh mắt uy hiếp của Vưu Giai để vào lòng, trái lại càng thêm cười đắc ý, càng thêm có chút hả hê. Trong đó còn có một tên, ôm ý niệm bỏ đá xuống giếng trong đầu, hướng Trương Văn Trọng hét lên: "Uy, bác sĩ Trương, buổi tiệc tối đã đến thời gian, có phải cho phục vụ đem thức ăn lên rồi không? Anh không phải chỉ vì chỉ có vài người chúng tôi đến buổi tiệc từ thiện này, sẽ không muốn làm nữa chứ? Đừng nha, vài người chúng ta cũng vui vẻ đến làm từ thiện, anh thật sự không chịu làm nữa, chẳng phải làm rét lạnh lòng của chúng ta sao?"
Lời nói của hắn, nói ra kỳ quái, tuy rằng công phu dưỡng khí của Trương Văn Trọng rất tốt, cũng không có phản ứng gì, thế nhưng ba anh em Vưu Giai cùng những nhân viên công tác quỹ hội đều vẻ mặt giận dữ, mà đám người Lê thiếu lại vui vẻ cười ha ha liên tục.
Hiện tại hận nhất là Vưu Giai, đám người này dám nói xấu Trương Văn Trọng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói mà, đám người Lê thiếu này, khẳng định là đến quấy rối. Hừ, tôi nhìn thấy bọn họ là tức giận!"
Vưu Văn nói: "Em qua đánh đuổi bọn hắn!" Hắn dự định đi về phía đám người Lê thiếu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT