Lý phụ dẫn Trương Văn Trọng đến ký túc xá trong trường học, lúc này cửa vào ký túc xá đã bị khóa lại từ bên ngoài, còn có mấy gia trưởng học sinh đang ngồi canh giữ, để ngừa có người thả lão sư ở bên trong ký túc xá đi ra. Cùng lúc đó, mấy lão sư bị nhốt bên trong, đang xuyên qua cửa sổ có song sắt, hướng các thôn dân cao giọng kêu la mau nhanh thả bọn họ ra ngoài.
      Ngay khi Trương Văn Trọng đi tới gần, một nữ lão sư gương mặt thanh tú tịnh lệ, khoảng hai mươi tuổi hai tay đang nắm lấy song sắt cửa sổ, hướng các thôn dân bên ngoài hô: "Các hương thân, hãy nghe tôi nói, con của mọi người vốn không phải bị trúng tà, khẳng định đã bị tật bệnh nào đó về tinh thần thôi. Mọi người đừng tin đám bịp bợm giang hồ nói dối. Sẽ làm lỡ bệnh tình bọn trẻ, tôi van các vị, nghe lời chúng tôi lần này, mau nhanh đưa bọn trẻ xuống núi, đưa đến bệnh viện lớn trong thành thị để chữa bệnh đi."
      Một cụ ông ngồi xổm trước cửa đang hút thuốc, quay đầu nhìn nàng nói: "Đường lão sư, không phải chúng tôi không tin cô, chỉ là mấy bác sĩ ở phòng y tế thôn cũng bó tay hết cách với bệnh của mấy đứa trẻ, làm sao có thể là bị bệnh? Hơn nữa dù là bị bệnh, cũng không khả năng chỉ trong một đêm, có tới hai mươi mốt đứa trẻ cùng bị một loại bệnh a? Tôi chỉ nghe nói qua cảm mạo sẽ truyền nhiễm, còn chưa nghe nói qua bệnh điên sẽ truyền nhiễm đâu. Tình huống như vậy khẳng định trúng tà, chỉ là không biết lần này thôn Long Hóa chọc phải là Hồ tiên hay Hoàng đại tiên."
      Một phụ nữ trung niên đang ngồi xổm trước cửa cũng phụ họa: "Đường lão sư, chúng tôi đều biết các vị là muốn tốt cho bọn nhỏ. Nhưng dù sao cô cũng là người bên ngoài, không hiểu phong tục nơi này của chúng tôi. Tôi nói cho cô nha, con của chúng tôi chỉ có thể nhờ vào những đạo sĩ này cứu mới khỏe được. Chuyện lần này thật sự phải mạo phạm mấy lão sư, đợi khi các đạo sĩ làm lễ xong, cứu được con chúng tôi, chúng tôi sẽ quay lại nhận lỗi với các vị. Thế nhưng lúc này chỉ đành ủy khuất các vị lão sư, ở bên trong ký túc xá chờ đợi."
      Ngay lúc nói chuyện, có người nhìn thấy Lý phục và Trương Văn Trọng, liền hiếu kỳ dò hỏi: "Lão Lý, ông dẫn người thanh niên này là ai vậy? Không phải là con rể của ông đó chứ? Ôi uy, con rể đã tới cửa, lúc nào mời các hương thân uống rượu mừng nha?"
      Lý phụ trừng mắt nhìn người này, nói: "Đừng nói mò, vị này chính là lão sư của con gái tôi, là giáo thụ của đại học Ung Thành! Anh biết cái gì là giáo thụ không? Là trạng nguyên, là hàn lâm của trước đây, đều là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm!"
      Câu nói của Lý phụ làm người vừa nói đùa hoảng sợ nhảy dựng. Những người còn lại cũng đều dùng ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ nhìn về phía Trương Văn Trọng. Người có học thức, vô luận đi đâu, đều được mọi người tôn kính. Nhưng cũng có người nhỏ giọng tấm tắc tán thán: "Giáo thụ tuổi trẻ như thế, thật đúng là hiếm thấy, thật không hổ là Văn Khúc Tinh hạ phàm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play