Chữ “Vương gia” nàng đã gọi suốt bao nhiêu năm, còn “Phu quân” thì chỉ mới gọi được bao lâu đâu? Vậy nên, một khi có chuyện gấp xảy ra, theo bản năng nàng vẫn buột miệng gọi là “Vương gia”.
Nhưng sau khi bị nhắc nhở, Diêu Phẩm Nhàn lập tức ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng sửa lại, liên tục gọi mấy tiếng “Phu quân”, rõ ràng là có ý lấy lòng.
Lúc này, nàng thật sự thấy chột dạ, lo lắng Vương gia sẽ tra hỏi vì sao nàng lại tự ý một mình đến nơi thôn xóm hẻo lánh này. Nàng biết rõ ánh mắt Vương gia sắc bén đến mức nào, chỉ cần hắn nghi ngờ, chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng. Mà một khi bị hắn tra hỏi, nàng sợ mình sẽ không chống đỡ nổi, sớm muộn gì cũng sẽ bị "thẩm vấn" đến khai sạch mọi chuyện.
Theo lý mà nói, với tâm trạng chột dạ và lo sợ như vậy, lẽ ra nàng nên rất sợ phải đối mặt với Vương gia. Thế nhưng, khi hắn bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, nàng không kịp phản ứng, thì ngoài ngạc nhiên, trong lòng nàng còn dâng lên niềm vui và xúc động.
Giống như Thanh Cúc từng nói, thực ra khi nãy nàng cũng thấy nhớ nhà. Tuy chưa thể trở về, nhưng chỉ cần có Vương gia ở bên, nàng đã thấy an lòng, như vậy là đủ rồi.
Có lẽ là vì vừa rồi chịu chút khổ, lại có phần ấm ức trong lòng, nên khi bất ngờ nhìn thấy người mà mình có thể dựa vào, nàng không kìm được mà bắt đầu tỏ ra yếu đuối.
Khóe mắt bỗng chốc ươn ướt, nàng cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play