Công việc lặt vặt của Hạc Toại không bao giờ cố định ở một địa điểm nào, Chu Niệm có thể nhìn thấy cậu ở nhiều chỗ khác nhau trên đường đi học và về nhà.
Đôi khi cậu vào cửa hàng đồ nội thất ở chợ đồ cũ để giúp mang vác đồ. Giống như những người đàn ông trưởng thành khác, cậu cũng phủ một tấm vải xám trên vai. Chu Niệm đã từng chứng kiến cảnh một mình cậu vác cả một chiếc tủ lạnh lớn trên lưng. Mồ hôi nhanh chóng chảy xuống. Chiếc tủ lạnh lớn khiến vai cậu hơi khom xuống, nhưng sự lạnh lùng trong mắt cậu vẫn không hề giảm đi, bước chân vẫn vô cùng vững chắc.
Thỉnh thoảng cậu vào làm tại một cửa hàng đang được sửa chữa, lúc thì ngồi trên thang gỗ sơn tường, lúc thì vác thùng sơn, trên cơ thể luôn phủ một lớp bụi trắng. Lúc này, khuôn mặt của cậu trầm hơn bình thường, trông có vẻ trưởng thành và ít nói hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Đúng vậy, bạn bè cậu hiện đang ngồi trong lớp học, xung quanh là sách vở và mực in, tương lai tươi sáng, khác hẳn so với cậu.
Đôi khi cô lại bắt gặp cậu ngồi ở bàn sửa chữa trong một cửa hàng điện thoại di động, cậu cúi đầu, chọc vào một con chip nhỏ bằng những dụng cụ mà Chu Niệm không biết.
Mỗi lần nhìn thấy cậu, Chu Niệm đều dừng lại và im lặng nhìn cậu.
Có lẽ là một sự ngầm hiểu đặc biệt, Hạc Toại luôn có thể phát hiện ra cô ở cách đó không xa, nhưng mỗi lần như vậy, cậu chỉ liếc nhìn cô một cách hờ hững rồi lại quay đi, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ và lạnh lùng, như thể cậu hoàn toàn không quen biết Chu Niệm.
Chỉ có Chu Niệm biết làm như vậy là vì cậu lo lắng nếu cậu nhìn cô thêm một giây nữa sẽ bị người khác chỉ trích, cậu không muốn gây rắc rối cho cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT