Thạch Mạn Hương cũng biết, bây giờ đã khác xưa.
Trong quá trình trò chuyện với bà, Thạch Mạn Hương biết được, sau khi Bùi Hoa Trân đi nước ngoài du học, bà đã kết hôn với một thương gia giàu có người Hoa kiều, thương gia đó đã qua đời cách đây hai năm, vốn dĩ bà không muốn quay lại nơi đau lòng này nhưng vì chuyện làm ăn trong nhà, bà không thể không trở về cố hương.
May mắn thay, sau khi trở về cũng không khiến bà thất vọng, ít nhất, bà biết ở đây vẫn có người nhớ đến bà, hơn nữa những năm gần đây đất nước phát triển nhanh chóng, Kinh Thành và Hải Thành là hai thành phố bà thường đến, bà đã nhìn thấy triển vọng phát triển của những thành phố này.
Nói đến chỗ động tình, Bùi Hoa Trân không khỏi lau nước mắt: "Bao nhiêu năm rồi, chỉ có bà nhớ đến tôi."
"Thật ra còn có người khác nhớ đến bà... Đúng rồi Hoa Trân, tôi nhớ lúc đó bà đến thôn Sơn Lý, lúc đó tôi đã viết rất nhiều thư cho bà, bà có nhận được không?"
Bùi Hoa Trân mơ hồ lắc đầu: "Thư gì? Tôi không nhận được."
"Tôi còn tưởng là bà không muốn trả lời tôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play