Tống Hồng Bác đương nhiên biết bà đang lo lắng điều gì: "Sao vậy, anh đã về rồi, em cũng không cười một cái."
"Em cười thế nào được, Tri Hành mới khỏe lại không bao lâu, ban đầu em còn tưởng rằng thằng bé có thể ở lại Kinh Thành, ở bên cạnh em, bây giờ thì tốt rồi, nó lại chạy đến Bộ Đội rồi, còn đi thực hiện nhiệm vụ nữa, em sao có thể không lo lắng được."
Thạch Mạn Hương trút hết nỗi khổ trong bụng ra: "Ban đầu em còn tưởng rằng có người để lo lắng, thằng bé có thể yên ổn một thời gian nhưng anh xem nó đi, cho dù đã có đối tượng rồi vẫn như vậy, em còn phải giúp nó giấu giếm."
Tống Hồng Bác kiên nhẫn lắng nghe vợ phàn nàn, cuối cùng nặng nề nói: "Em biết Tri Hành là người như thế nào mà, sau khi trưởng thành, thằng bé vẫn luôn có chính kiến của riêng mình, hơn nữa mọi chuyện đã trải qua trên chiến trường sẽ trở thành hồi ức không thể xóa nhòa, anh hiểu thằng bé, nó trở lại chiến trường là vì lý tưởng trong lòng, vì những người đồng đội đã khuất."
"Hai cha con các anh đều là người đức hạnh, thằng bé là đứa con trai một của anh, anh không thể thương xót nó sao?"
"Đương nhiên là anh thương xót thằng bé rồi nhưng nó là quân nhân, lại là con trai của quân nhân, lấy quốc gia làm trọng, anh lấy thằng bé làm vinh dự."
Thạch Mạn Hương không nhịn được nữa, lúc chưa gặp Tống Hồng Bác, bà còn có thể kiên trì, bây giờ thấy ông đã trở về, bà lập tức trút hết nỗi buồn trong lòng ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT