"Xì, thật xui xẻo." Gã côn đồ ném Lâm Tuyết Lan vào vũng bùn, bỏ đi.
Lâm Tuyết Lan thở phào nhẹ nhõm, trong đêm tối, cô ta không nhìn rõ ngoại hình của người đàn ông đó, người đàn ông cũng không để ý đến cô ta, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Lâm Tuyết Lan ôm lấy chân anh ta: "Anh ơi, anh cứu tôi với." Trần Ngụy Tấn mượn ánh đèn đường mờ tối nhìn người phụ nữ dưới chân mình, ánh mắt của cô sao lại có nét giống người kia. Nhưng anh ta không muốn xen vào chuyện của người khác, không muốn rước họa vào thân.
Đàn bà nửa đêm còn đi lang thang bên ngoài, chắc cũng không phải người đứng đắn gì nhưng quần áo trên người cô ta trông cũng không giống đồ rẻ tiền.
"Cầu xin anh, cứu tôi với, tôi nhất định sẽ báo đáp anh, tôi có tiền, tôi có tiền, cầu xin anh." Lâm Tuyết Lan cũng không còn cách nào khác, chân cô ta hình như bị trẹo rồi, bây giờ đứng cũng không đứng dậy được.
"Báo đáp tôi? Có tiền? Thật buồn cười."
Trần Ngụy Tấn ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Tuyết Lan một cách cẩn thận, trong nháy mắt, anh ta xuất hiện rất nhiều cảm xúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play