Sau khi xem xong đề tài của vở vũ kịch này, Thẩm Kiều Ninh lặng lẽ gạt bỏ mấy kịch bản ban đầu cô đã nghĩ trong lòng, đề tài này quá đúng thời điểm, đúng là chuyện lớn mà hiện nay từ lãnh đạo cấp cao đến dân thường ai ai cũng quan tâm.
Ý tưởng của vở vũ kịch cũng rất hay, ca ngợi những người lính cứu hỏa cống hiến quên bản thân.
Thẩm Kiều Ninh nhìn lên sân khấu, Huệ Thiến diễn một cô bé, nhìn người ba hy sinh vì cứu nạn, quỳ trên mặt đất khóc đến nước mắt giàn giụa, phối hợp với tiếng nhị hồ thê lương, người hát phía sau sân khấu cũng là giọng nữ, hát bằng giọng thật, khá chút giống tiếng khóc của phụ nữ lớn tuổi sau khi ở quê nhà có đám tang nhưng giọng hát hay hơn nhiều.
Cảnh này vừa xuất hiện, không ít khán giả xung quanh bắt đầu lau nước mắt, hốc mắt đầy nếp nhăn của nông dân, ngấn nước mắt, phản chiếu ánh sáng sân khấu có chút long lanh, chưa kịp rơi xuốn đã bị bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn lau đi.
Thẩm Kiều Ninh nghĩ, hóa ra đây là thực lực của đoàn thành phố sao, hóa ra, đây mới là át chủ bài của đoàn thành phố!
Là cô từ trước đến nay đã xem thường đoàn thành phố, trong tiềm thức cô cảm thấy, đoàn thành phố chỉ là một đoàn văn công của thành phố mà thôi, cấp bậc của nó bị giới hạn ở thành phố, tuy tốt nhưng cũng chỉ là một bước chuyển giao của cô mà thôi, tốt hơn hết chắc chắn phải đến quân khu, đến đoàn nhảy múa hướng đến toàn quốc.
Nhưng cô quên mất, bây giờ mỗi đoàn văn công đều có năng lực biểu diễn độc lập, mỗi người có thể vào đoàn thành phố đều là những người xuất sắc được tuyển chọn vào. Trình độ của ba lê chỉ có vậy, huống chi là vũ đạo cổ điển có số lượng người nhiều nhất, thành lập sớm nhất trong đoàn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play