“Chúng ta từng là bạn học, cậu còn nhớ không?”
Nghe câu này từ miệng kẻ địch không đội trời chung như Từ Lĩnh, Ninh Sanh lập tức trừng mắt nhìn, rõ ràng là sốc nặng.
Mới nãy trong phòng họp, hai người còn đang quyết liệt đấu trí đấu khẩu, từ thương lượng làm ăn, biến thành chiến tranh tấn công cá nhân rồi!
Cho nên giờ phút này, hắn vẫn đang nghiêm túc cân nhắc: liệu mình có nên nhân lúc không ai để ý, dùng bình nước sôi tưới chết hắn trong phòng làm việc hay không?
Ninh Sanh nhanh chóng tua ngược ký ức thời tiểu học, trung học trong đầu, xác định hoàn toàn không hề có bóng dáng “Từ Lĩnh thiếu nhi” trong đó.
“Chỉ nhớ người, không nhớ chó.” Cậu lạnh lùng đáp.
Từ Lĩnh chậc một tiếng, thản nhiên ngồi xuống sofa da, tháo lỏng cà vạt như thể đang diễn cảnh thư giãn trong phim.
Hắn kéo tay áo lên, để lộ một cánh tay cứng cáp cùng chiếc đồng hồ sang chảnh chói lóa ánh bạc – một cú combo đậm chất “tổng tài”: “Thiếu gia Ninh đúng là người bận rộn, chuyện cũ dễ quên thật đấy.”
Trên bàn làm việc vẫn còn vương vài quyển tạp chí đầu tư, trang đang mở đúng lúc là bài phỏng vấn Từ Lĩnh – ảnh chụp hắn trong bộ vest đen, mặt mũi nghiêm túc lạnh lùng, phong thái như CEO bước ra từ phim truyền hình.
“Tuổi trẻ tài cao”, “Khí chất mạnh mẽ”, “Nhân vật tiên phong ngành sản xuất” – mấy dòng tiêu đề nổi bật như tát thẳng vào mặt.
Nếu từng học chung với người nổi bật như này, không lý nào lại quên sạch nhỉ?
Hay là Từ Lĩnh đang bịa chuyện?
Cuộc họp dài dòng khiến đầu Ninh Sanh choáng váng, dạ dày cũng bắt đầu cồn cào.Cậu nhắm mắt lại, cố đè xuống cảm giác buồn nôn.
Ngay lúc ấy, Từ Lĩnh đẩy một ly cacao nóng đến bên mép bàn. Mùi thơm ngọt bốc lên, ngửi thôi cũng thấy ấm lòng.
“Uống đi, môi cậu trắng bệch ra rồi.” Từ Lĩnh nói.
“Không cần.” Ninh Sanh liếc nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng đang cầm ly, quay đầu đi, “Ai biết được cậu có bỏ thuốc không?”
Nhưng mới đứng lên chưa được ba giây, trước mắt hắn tối sầm, đầu óc quay cuồng, thân hình nghiêng hẳn về một bên.
Ui chao.
Cú ngã này chắc là đủ để u đầu, sưng trán.
Thế nhưng hình như có ai đó đỡ được cậu , cảm giác buồn ngủ như sóng cuốn ào tới ——
“Mẹ ơi con không muốn đi học!!”
“Thầy ơi, quần con mặc ngược sao giờ……”
“5 + 7 bằng… ôi thầy ơi, con hết ngón tay rồi!”
“Bằng 12 mà!” – Ninh Sanh tỉnh dậy giữa một đám âm thanh ríu rít, xung quanh là lũ nhỏ chạy nhảy như ong vỡ tổ.
Khoan đã?
Cái phòng học này, cái màu tường kia, cái bàn cái ghế kia… sao lại giống y như hồi cậu học ở mẫu giáo Kim Thái Dương thế?
Cậu lờ mờ nhớ ra cô giáo năm đó là một cô họ Trương tóc buộc đuôi ngựa…
“Cô Trương ơi, có phụ huynh đón nhầm con!” Có ai đó gọi từ cửa.
Một cô gái tóc buộc cao chạy ra, “… Sao nó về nhà lại không nhận ra bố mình chứ?”
Ninh Sanh: “?”
Ủa? Cô Trương thật kìa??
Ủa?? Trường mẫu giáo này dựng lại à??
Đầu đau như búa bổ, cậu ôm trán thở dốc, mắt lại rơi vào món đồ chơi mềm mềm đặt trên đùi – một con cún bông nhỏ, là quà bà tặng cậu năm lên năm.
Nhìn còn mới tinh, tag vẫn còn treo trên mông.
Vậy có nghĩa là… cậu thực sự trở về lúc năm tuổi rồi?
Cậu thử bốc một cái bánh quy ăn lấy bình tĩnh.
Trên bàn có một đống bánh quy màu sắc lòe loẹt, gói thì rách toạc nhưng ăn cũng không tệ.
Ninh Sanh định ăn hai cái rồi thôi, ai dè tay vừa chạm vào thì bị một bàn tay khác đè lại.
“Cậu lấy nhiều rồi đó, buông ra!” Một giọng nói sát bên tai cất lên.
Cậu quay đầu nhìn, phát hiện cạnh mình có một bạn nhỏ đang trừng trừng nhìn mình, tức tối chỉ vào tay cậu , còn nắm cổ tay áo cậu – mặt mũi mang theo thần thái “ghét không ưa nổi”.
“Từ… Lĩnh?” Ninh Sanh nheo mắt hỏi đầy nghi ngờ.
“Đúng rồi.” Cậu nhóc gật đầu nhận luôn, “Nhưng đoán đúng cũng không có phần thưởng đâu nha.”
Rồi hắn thản nhiên bẻ tay cậu ra, cướp lại cái bánh quy từ giữa các ngón tay cậu.
Ninh Sanh nhìn quanh lớp, lại nhìn bé Từ Lĩnh bên cạnh – thật sự không thể tin nổi hai người họ là… bạn học mẫu giáo??
Mà công nhận cậu nhóc bên cạnh mặc áo lông vũ đen, môi mím chặt, ngồi nghiêm túc giữ khư khư cái hộp bánh quy – đúng chuẩn “tiểu bá tổng” thời thơ ấu.
Gương mặt này kiểu gì cũng nổi bật trong đám trẻ, làm gì mà cậu lại chẳng có ấn tượng gì chứ?
“Tôi đâu có thèm bánh của cậu.” Ninh Sanh xụ mặt, “Nghe rõ chưa?”
Người lớn không chấp trẻ con, nhất là người lớn từng đi lùi thời gian.
Từ Lĩnh lục lọi ngăn bàn leng keng một lúc, không rõ có nghe hay không, rồi đột nhiên hỏi:
“Này, trong lớp có đồng hồ không nhỉ? Cậu biết mấy giờ rồi không?”
Trọng sinh lại mà không biết thời gian đúng là hơi chán.
“Muốn xem giờ hả? Nói sớm chứ!” Từ Lĩnh ngạc nhiên vì Ninh Sanh bắt chuyện, liền xoay người kéo tay áo lông vũ lên một đoạn.
Chuẩn luôn, Từ Lĩnh đây rồi. Mới tí tuổi đầu đã bắt đầu đeo đồng hồ, chẳng trách lớn lên đúng chuẩn người nghiêm túc, đúng giờ từng phút.
Lần trước chỉ đến muộn có một phút đã bị hắn lườm cháy mặt rồi.
Ninh Sanh ghé mắt nhìn thử.
Ninh Sanh: “……”
Cậu lập tức rơi vào trầm mặc sâu sắc, kiểu trầm mặc của người đang suy xét lại toàn bộ ý nghĩa cuộc đời.
“Cái đồng hồ này của cậu, vẽ cũng rất đẹp.” Sau một hồi nhìn chằm chằm, Ninh Sanh cảm thán thật lòng, “Chỉ là... kim giây hơi bị nhiều.”
“Cảm ơn.” Từ Lĩnh rút tay lại, kéo ống tay áo lên như cũ, rồi nhảy bật dậy từ hộp bút màu nước, lấy cây cọ dí lên mu bàn tay Ninh Sanh, “Cậu cũng muốn vẽ một cái không?”
Khóe miệng Ninh Sanh giật giật, đưa tay trốn vào túi: “Thôi, tôi xin kiếu.”
Từ Lĩnh nói: “Vẽ lên cổ cũng đẹp mà.”
Ninh Sanh lập tức quấn chặt khăn quàng cổ lại: “Không vẽ! Một tí cũng không!”
“Thế mai vẽ.” Từ Lĩnh lười biếng thu đám bút màu lung tung bỏ vào cặp, tiện tay cầm cái bánh quy trên bàn, “rắc” một tiếng bẻ làm hai: một to một nhỏ.
Ninh Sanh vẫn còn ngẩn người, nửa miếng bánh quy đã bị dúi tới trước mặt cậu.
“Cho cậu mượn nửa cái.” Từ Lĩnh luyến tiếc dặn dò, “Mai trả tôi hai cái nha.”
Ninh Sanh: “???”
Cái đồ trời đánh này còn nhỏ mà đã biết cho vay nặng lãi.
Lại còn bảo là không thèm để tâm gì!
“Từ Lĩnh!!” Từ cửa lớp vang lên một tiếng gào rõ to, rồi một loạt cái đầu lố nhố thò vào, hùng hổ hét toáng lên, “Còn đứng đó làm gì?”
“Mau lên, Từ Lĩnh, đừng chần chừ, lẹ lẹ đi!”
Ninh Sanh bị dọa giật bắn người.
“Để lát nữa nói tiếp nhé.” Từ Lĩnh như được gắn nút tăng tốc, đạp ghế bay ra sau, xách bình nước khoáng lao ra ngoài như bị ma đuổi.
“Đi thôi, anh em!” Từ Lĩnh hô to, kéo cả băng người theo sau, “Chúng ta đi đánh nhau với lớp lớn!”
Ninh Sanh: “……”
Ninh Sanh: “…………”
Một bầy con nít đầu còn hôi sữa hò hét khí thế ngút trời, như đại quân xông trận chạy sang lớp bên cạnh.
Ninh Sanh úp mặt vào lòng bàn tay, không biết nên khóc hay nên cười.
Cái tên Từ Lĩnh sau này lớn lên thành đại ma vương của giới kinh doanh, mặt lạnh như tiền, cười không lộ răng, một cái nhíu mày thôi đã làm đối thủ lạnh sống lưng — khi còn nhỏ lại như vầy sao?
Trong trí nhớ của Ninh Sanh, cái kiểu năng động quá trớn này thường được gọi là… “học sinh cá biệt cấp độ max”.
Vậy mà còn mặt dày tới hỏi người ta có nhớ hồi đó từng học chung lớp không.
Bánh quy thì đúng là ngon, Ninh Sanh cũng không nỡ bỏ, chỉ có điều món bánh này quá giòn, vừa ăn là rơi vụn đầy tay, muốn đi rửa tay thì… ủa? Không đứng lên được.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc xe lăn dưới mông, trầm ngâm.
Năm cậu năm tuổi, từng gặp tai nạn nhỏ, đi lại yếu hẳn, phải ngồi xe lăn vài năm.
Thời điểm đó, cậu được gửi về quê ngoại tĩnh dưỡng, học tiểu học vài năm ở thị trấn nhỏ giữa núi này.
Chỉ là hồi đó tính cách hơi khép kín, không hay để ý đến xung quanh, nên không có nhiều ấn tượng rõ rệt.
Người lớn có thể coi chuyện đó là chuyện nhỏ, nhưng với một đứa trẻ, đó lại là một dấu mốc không dễ vượt qua.
Lúc này, cô giáo Trương không có mặt, chẳng ai đẩy xe cho cậu.
Ninh Sanh bây giờ không còn tự kỷ nữa, giữa việc chờ người cứu hay tự mình lết, cậu chọn phương án hai: tự xoay bánh xe, một mình lê lết về hướng nhà vệ sinh.
Ngoài lớp học, dưới bức tường thấp, một đám nhóc mặt mũi lem luốc đang bị phạt đứng.
“Từ Lĩnh.” Một đứa mập mặc áo bông caro đen trắng trông như trái banh tròn trịa cất tiếng, “Tôi thấy nãy cậu nói chuyện với công chúa.”
“Tôi nói cũng nhiều lắm á.” Từ Lĩnh ngồi dựa lưng vào tường, chỉnh lại "trái banh" cho đúng tư thế.
“Hôm nay công chúa chịu nói chuyện luôn kìa.” Trái banh nói với vẻ ngưỡng mộ, “Bình thường tụi mình đứng kế bên cậu ta còn không bằng không khí.”
“Tại là tụi bây.” Từ Lĩnh nhếch môi.
Trái banh nịnh nọt: “Chuẩn luôn, chứ cậu ta nhìn Từ ca như thể sắp đánh bài luôn ấy.”
Ninh Sanh là học sinh chuyển đến lớp chồi của trường mẫu giáo này, không giống tụi trẻ lớn lên ở thị trấn. Cậu sạch sẽ, xinh xắn, da trắng như tuyết, ngũ quan rõ nét.
Nhưng cậu không nói chuyện, cũng không tự đi lại được, giống như một công chúa lạnh lùng trong truyện cổ tích, sống trên ngai vàng cao cao tại thượng, chân không chạm đất, chẳng hề dính bụi trần.
“Tôi lần trước đi ngang sườn núi thấy nhà công chúa to đùng luôn, chắc nhiều đồ ăn vặt lắm ha?” Trái banh nuốt nước miếng, “Có đúng không, Từ Lĩnh?”
Từ Lĩnh chẳng thèm trả lời, mắt thì nhìn chằm chằm về phía cầu trượt.
Ninh Sanh ngồi trên xe lăn, quấn khăn đen che kín tới tận cằm, tóc đen dài che trán, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo ngây thơ như mèo con.
Trời thì lạnh, qua lớp khăn quàng cổ cậu ho khan vài tiếng, mấy ngón tay vì lạnh mà đỏ rực lên, trên nền da trắng lộ ra màu hồng.
Cậu chỉ tính đi dạo một vòng, không ngờ ngoài này lạnh đến vậy.
Cậu đã đánh giá quá cao sức bền tuổi lên năm của mình rồi — xe lăn nặng nề, đẩy được một đoạn là cậu hết hơi, đành dừng lại nghỉ bên cạnh cầu trượt, gió thổi vào mặt lạnh buốt, chỉ muốn ho.
“Cậu định quay lại lớp à?” Một cái đầu bất ngờ nhảy ra.
“Cậu ngã vào thùng rác à?” Ninh Sanh nhíu mày hỏi.
Mới chớp mắt không thấy mà tóc Từ Lĩnh đã rối bù, quần áo lấm lem bùn, tay thì đen thui: “Làm gì có!”
Từ Lĩnh tỉnh bơ: “Trường mình thùng rác sạch mà.”
“… Tránh xa tôi ra một chút.” Ninh Sanh nổi tiếng sạch sẽ.
Với lại, ai thèm nhờ kẻ thù không đội trời chung giúp đỡ?
“Đừng động vào tôi.” Cậu nói, “Tôi đang… tắm nắng.”
Gió đông thổi rít lên từng cơn, cuốn theo lá bay loạn xạ.
“Vậy thôi tôi đi ha.” Từ Lĩnh chạy xa thật.
Ninh Sanh khổ sở đẩy xe hướng về lớp, thầm thề rằng hôm nay nhất định phải đổi cái xe này thành loại chạy điện.
Vừa thở phì phò, cậu vừa phát hiện ống tay chiếc áo lông trắng tinh dính bùn từ lúc nào không hay.
Đối thủ này thật là, lớn lên cũng đáng ghét, nhỏ lại càng đáng ghét hơn.
Cậu đang lầm bầm chửi Từ Lĩnh trong lòng thì *bốp* — một cái vật gì đó tròn tròn màu vàng óng ánh rơi thẳng xuống đùi.
Ninh Sanh: “?” Cái gì trên trời rơi xuống đây?
Thì ra là Từ Lĩnh quay lại.
Tiểu ma vương xoa tay dính đầy bùn vào áo, rồi đẩy xe lăn của Ninh Sanh.
“Hôm nay không có nắng đâu.” Từ Lĩnh nói, “Ngoài này lạnh lắm. Cái này cho cậu, vô lớp mà phơi.”
Trên đùi Ninh Sanh là một cái “mặt trời” bằng nhựa màu vàng óng ánh, to bằng cái mâm.
Ninh Sanh im lặng.
Cậu không đuổi người đi nữa, mặc kệ Từ Lĩnh đẩy mình về phía lớp học.
Cậu đưa ngón tay đỏ au vì lạnh chạm vào mặt trời nhựa lạnh ngắt.
Hóa ra hồi nhỏ, Từ Lĩnh cũng không đến nỗi khiến người ta phát điên từng phút từng giây.
“Cái này không phát nhiệt được, không phơi nắng nổi đâu, biết không?” Cậu lẩm bẩm.
Lớp học đã gần kề, gió lạnh dần được thay bằng hơi ấm trong nhà. Khóe miệng Ninh Sanh khẽ nhếch lên, vừa lúc nghe thấy giọng cô Trương quen thuộc vang lên ầm ĩ:
“Ai là người lén gỡ cái mặt trời trong sân chơi nhà trẻ Kim Thái Dương bên cạnh?!”
Ninh Sanh: “……”
Lúc này “mặt trời” trong tay cậu đột nhiên nóng rực.