Hứa Gia Thần và Lục Hướng Nam hẹn gặp nhau ở cổng nam của trường. Khi Lục Hướng Nam đến nơi, cậu đã thấy Hứa Gia Thần đứng đó chờ sẵn.
Cậu ấy quàng khăn, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít. Nếu không phải vì ánh mắt cậu ấy hướng về phía mình, có lẽ Lục Hướng Nam còn chẳng nhận ra.
“Tôi đã gọi xe rồi, chắc chỉ vài phút nữa là tới. Chờ thêm chút nhé.”
“Được.”
Lục Hướng Nam khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh một cách vô định.
Trời lạnh nên mọi người ra vào trường học đều vội vã, không ai để ý đến bầu không khí có phần gượng gạo giữa hai người.
Hứa Gia Thần muốn tìm một chủ đề gì đó để nói chuyện với Lục Hướng Nam, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Còn Lục Hướng Nam chỉ muốn ăn xong bữa cơm hôm nay rồi trở lại làm bạn cùng phòng bình thường với Hứa Gia Thần. Cậu không muốn bất kỳ mối quan hệ nào khác ngoài điều đó.
Sau khoảng 20 phút, chiếc xe dừng trước một nhà hàng Tây.
Hứa Gia Thần báo tên mình với nhân viên lễ tân, rồi theo phục vụ đến một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
“Nhà hàng này là của bạn tôi. Tôi thấy đồ ăn ở đây khá ngon, hy vọng cậu cũng sẽ thích.”
Lục Hướng Nam không phải người kén ăn, trừ khi món đó thực sự không thể nuốt nổi.
Nhìn cách bài trí của quán và lượng khách ngồi kín chỗ, có vẻ như đồ ăn cũng sẽ ổn.
Sau khi tùy ý chọn một món trong thực đơn gợi ý, cậu đưa lại menu cho nhân viên phục vụ.
“Cậu muốn uống gì không? Ở đây có nhiều loại rượu khá ngon đấy.”
Nghe vậy, Lục Hướng Nam cau mày: “Cậu vừa ốm dậy mà? Còn muốn uống rượu à?”
Hứa Gia Thần bật cười, lắc đầu: “Tôi không uống, cậu uống đi.”
“Không, tôi không có thói quen uống rượu.”
Gia đình Lục Hướng Nam không cấm cậu uống rượu, nhưng cũng chẳng ai trong nhà thích đồ uống có cồn, nên cậu chưa bao giờ có hứng thú thử.
“Vậy thì lấy hai ly nước có ga, cảm ơn.”
Nhân viên rời đi, và không gian giữa hai người lại chìm vào im lặng.
Lục Hướng Nam đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới phố, đèn neon sáng rực khắp nơi, nhưng cậu lại chẳng biết nên tập trung vào đâu.
Hứa Gia Thần cũng không biết nên nói gì. Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Hướng Nam, nhưng lại không thể cất lời.
Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng rốt cuộc,hắn lại chẳng biết gì về Lục Hướng Nam cả. Ngược lại, có lẽ đối phương hiểu hắn hơn một chút.
“Cậu là người bản địa thành phố A à?”
Sau một hồi do dự, Hứa Gia Thần buột miệng hỏi.
Vừa dứt câu, hắn đã cảm thấy hối hận, bàn tay dưới bàn siết chặt lại đầy bối rối.
Rõ ràng nhà của Lục Hướng Nam ở thành phố A, vậy mà mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
“Ừ, còn cậu?”
Lục Hướng Nam cũng không thích bầu không khí kỳ lạ này, thấy Hứa Gia Thần cố gắng bắt chuyện thì liền đáp lại.
“Tôi là người thành phố W.”
Thành phố W cách đây gần 2000km. Vậy sao cậu ấy lại đến tận đây học?
“Nghe giọng cậu cũng không giống người nơi khác lắm. Nhưng sao lại học xa vậy?
Trong ký ức của Lục Hướng Nam, những kỳ nghỉ lễ trước đây cậu chưa từng thấy Hứa Gia Thần về nhà.
Nghe câu hỏi này, Hứa Gia Thần khẽ cúi mắt xuống, che giấu cảm xúc thoáng qua trong ánh nhìn.
“Ừm... Chuyên ngành tài chính của A Đại rất tốt.”
Một câu trả lời qua loa, rồi khoảng lặng lại bao trùm cả hai.
Lục Hướng Nam biết chắc đó không phải lý do thật sự, nhưng cậu cũng không muốn truy hỏi.
Không khí có chút ngột ngạt. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này. Nhưng giờ đang ở tầng ba mươi mấy của tòa nhà, chuyện bỏ đi rõ ràng là không thể.
Sau đúng 174 giây cầu nguyện trong im lặng, cuối cùng nhân viên phục vụ cũng mang đồ ăn ra.
“Xin lỗi vì đã để hai vị chờ lâu, đây là món của các bạn.”
“Cảm ơn!”
Lục Hướng Nam thở phào, niềm vui gần như hiện rõ trên mặt. Khi đĩa bít tết vừa đặt xuống bàn, cậu đã nhanh chóng cầm dao nĩa lên.
“Cậu thuận tay trái à?”
Hứa Gia Thần nhìn động tác của cậu, chợt phát hiện đối phương dùng tay trái giống mình.
“Ừ, nhưng hồi nhỏ mẹ tôi bắt tôi sửa tay phải để viết chữ.”
Nghĩ đến cảnh lúc nhỏ bị mẹ cầm chổi lông gà đuổi theo bắt sửa tay, Lục Hướng Nam vẫn thấy buồn cười.
Hồi bé cậu nghịch ngợm, suốt ngày chạy nhảy lung tung, thế nên chuyện bị mẹ rượt đuổi cũng chẳng lạ gì.
Nhìn vẻ mặt cậu ánh lên niềm vui khi nhớ lại chuyện cũ, Hứa Gia Thần chợt tò mò.
“Cậu nhớ lại chuyện gì vui à? Kể tôi nghe đi.”
Chuyện này Lục Hướng Nam chưa từng chia sẻ với ai. Nhưng nghe Hứa Gia Thần hỏi vậy, cậu lại có chút muốn kể.
“Hồi đó tôi mới vào mẫu giáo, cô giáo giao bài tập viết chữ. Mẹ tôi ngồi bên cạnh dạy tôi viết, tôi viết theo y hệt. Viết được một lúc, bà phát hiện có gì đó sai sai. Sao tay tôi cứ va vào tay bà hoài? Bà nhìn tay mình, lại nhìn tay tôi, so sánh tới lui rồi mới nhận ra—tôi thuận tay trái.”
Sau đó, mẹ tôi hỏi vì sao tôi lại viết bằng tay này. Tôi trả lời: "Anh hàng xóm cũng dùng tay này mà, sao con lại không được?"
Vừa nói xong, Lục Hướng Nam uống một ngụm nước có ga, chợt cảm thấy không nên tiếp tục câu chuyện này nữa.
“Rồi sau đó thì sao?”
Hứa Gia Thần tò mò hỏi.
"Sau đó mẹ tôi cầm chổi lông gà rượt tôi chạy hai dặm, ép tôi phải sửa lại tay phải. Tôi vừa khóc vừa phản đối, cuối cùng vẫn ăn không ít đòn."
Lục Hướng Nam lắc đầu, bất giác hoài niệm những ngày tháng khi xưa.
Hồi đó họ chưa sống ở đây, mà là ở vùng quê.
Mẹ cậu – Trần Hoa Tình – từng xuống nông thôn làm việc và gặp cha cậu, Lục Hải. Bà bị cha ép cưới rồi không bao giờ trở về quê nhà nữa.
Sau này, Lục Hải gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ nông thôn vươn lên thị trấn, rồi đến bây giờ.
Nghe Lục Hướng Nam kể chuyện bị mẹ đánh, Hứa Gia Thần không kìm được mà bật cười.
Có vẻ như hồi nhỏ cậu ấy sống rất vui vẻ nhỉ?
"Cậu chưa bao giờ bị ba mẹ đánh sao?"
Nhìn Hứa Gia Thần đang cười, Lục Hướng Nam có chút ngại ngùng.
“Ừm... bị đánh thì có, nhưng là bị ông nội tôi cầm gậy đánh.”
Ba mẹ là một khái niệm xa lạ với Hứa Gia Thần. Họ xuất hiện trong cuộc đời hắn với tần suất quá ít ỏi.
Người duy nhất thực sự quan tâm, dạy dỗ hắn chính là ông nội.
“Oa, cậu sống với ông nội à? Tôi chưa từng gặp ông bà mình, họ mất trước khi tôi ra đời rồi.”
Nếu là người khác nghe Hứa Gia Thần nói vậy, chắc sẽ nghĩ ngay đến việc hắn bị ba mẹ bỏ rơi, phải sống với ông nội từ nhỏ.
Nhưng trong mắt Lục Hướng Nam, chuyện được sống cùng ông nội lại là điều đáng ngưỡng mộ.
"Ừm, ông nuôi tôi đến năm cấp ba thì qua đời.”
Hứa Gia Thần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút hoài niệm.
“Vậy sau đó thì sao? Những năm cấp ba cậu sống thế nào?”
Lục Hướng Nam dừng động tác, chăm chú nhìn Hứa Gia Thần.
“Cấp ba thì… tôi sống với ba mẹ.”
Hắn không muốn nhắc đến nên nói lảng sang chuyện khác.
“Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Khi hai người gần ăn xong, một người đàn ông tay cầm ly rượu bước đến.
“Gia Thần, sao đến đây mà không gọi tôi uống vài ly?”
Anh ta bước vội đến, có vẻ như vừa từ bàn khác đi qua.
Hứa Gia Thần thấy anh ta liền đứng lên, nở nụ cười thân thiện.
“Cậu bận rộn như vậy, tôi nào dám tùy tiện quấy rầy?”
“Nhìn cậu xem, không gặp vài ngày mà đã giận tôi rồi.”
Lâm Thanh lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn mang ý cười.
"Giới thiệu một chút chứ?"
Lâm Thanh nhìn sang Lục Hướng Nam, khẽ gật đầu chào.
“Đây là bạn cùng phòng của tôi, Lục Hướng Nam. Còn đây là Lâm Thanh, bạn thân từ nhỏ của tôi.”
"Chào cậu."
"Chào cậu."
Lục Hướng Nam đứng dậy, bắt tay Lâm Thanh.
“Cậu giấu một người bạn cùng phòng đẹp trai như vậy, giờ mới giới thiệu tôi quen, không nể mặt nhau rồi nha.”
Gương mặt Lâm Thanh trang điểm tinh tế, đuôi mắt kẻ sắc nét. Khi anh ta cười, đôi mắt hơi cong lên, mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên.
"Cậu ấy hay nói đùa vậy đó, đừng để ý."
Hứa Gia Thần vội giải thích, sợ Lục Hướng Nam hiểu lầm.
“Sao có thể chứ? Được khen mà, tôi còn vui không hết đây.”
Lục Hướng Nam nâng ly nước có ga lên, hướng về phía Lâm Thanh chạm ly từ xa.
"Tôi thích người phóng khoáng như cậu đó. Mà này, sao hai người ăn ở nhà hàng tôi mà không gọi chút rượu nào? Chẳng lẽ chê đồ uống ở đây không ngon?"
Lời nói của Lâm Thanh mang ý đùa, cả Hứa Gia Thần và Lục Hướng Nam đều nghe ra.
Hứa Gia Thần vỗ nhẹ vào tay Lâm Thanh, đáp:
“Không phải đâu, tôi vẫn chưa khỏi cảm lạnh. Nếu cậu còn ép tôi uống, chắc tôi đi về sớm mất.”
Lâm Thanh bật cười, vừa lúc điện thoại reo, anh ta giơ tay ra hiệu rồi xoay người rời đi.
Lúc này, Lục Hướng Nam mới để ý thấy phía sau đầu anh ta còn có một lọn tóc nhỏ được tết lại.
Kỳ lạ mà đáng yêu.
"Bạn cậu thú vị thật."
Lục Hướng Nam nhìn theo cái bím tóc đung đưa, nói.
“Cậu ấy thực ra chỉ lớn hơn chúng ta hai tuổi, nhưng đã mở mấy cửa hàng ở thành phố A rồi.”
Cái tên nhà hàng này Lục Hướng Nam cũng có chút ấn tượng. Cậu chưa từng đến đây trước đó, nhưng trên mạng thường xuyên thấy người ta giới thiệu.
"Bạn cậu giỏi thật, đáng nể đấy!"
Sau khi khen hai câu, Lục Hướng Nam cúi đầu tiếp tục ăn nốt phần còn lại.
Kể cả những món ăn kèm, cậu cũng không để thừa chút nào.
Trong khi đó, Hứa Gia Thần lại chẳng ăn nổi nữa.
Tại sao hắn có cảm giác từ lúc Lâm Thanh xuất hiện, Lục Hướng Nam trở nên hoạt bát hơn hẳn?
"Cậu thích kiểu người như cậu ấy à?"
Hứa Gia Thần cắn môi, cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi.
Lục Hướng Nam hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, khó hiểu:
"Ai? Bạn cậu sao?"
"Ừ."
Hứa Gia Thần khẽ gật đầu.
Dựa vào ánh mắt Lâm Thanh nhìn Lục Hướng Nam, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ chủ động hỏi xem cậu đã có ai chưa.
Lâm Thanh rất chủ động trong chuyện tình cảm. Một khi đã nhắm vào ai, anh ta chưa từng để vụt mất.
Nếu Lục Hướng Nam nói có hứng thú với Lâm Thanh...
Dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Hứa Gia Thần nghĩ, nếu cậu ấy thích thì hắn cũng không ngăn cản.
“Đừng đùa nữa, cậu ấy không phải kiểu tôi thích.”
Nói xong, Lục Hướng Nam chợt cảm thấy câu này có gì đó sai sai. Chẳng phải như vậy là đang mặc nhiên thừa nhận mình thích con trai sao?
“Khoan đã, tôi chưa nói là tôi thích con trai mà!”
Nhưng câu nói này, Hứa Gia Thần không nghe thấy.
Hắn chỉ đang nghĩ—vậy rốt cuộc Lục Hướng Nam thích kiểu người thế nào?