Vài người còn không biết cố ý hay vô tình nhìn về phía Diệp Minh Hiên, và một cậu bé khoảng mười tuổi.
Cậu bé này tên Mao Đản, cha của cậu cũng đi tòng quân rồi, đi cùng đợt với Diệp Đại Phong. Trên cậu có tổ mẫu, cha, dưới còn có một muội muội năm tuổi, cả nhà chỉ còn cậu là nam tử hán.
Vốn dĩ gia đình cậu không chuẩn bị đi chạy nạn, nhưng trong thôn đa số mọi người đều phải đi. Nghe nói đám man rợ ở phía Bắc lại đánh tới, giếng cũng sắp hết nước, vì thế tổ mẫu của Mao Đản quyết định cùng người trong thôn đi chạy nạn.
Mao Đản và Diệp Minh Hiên đứng chung một chỗ, nghe thấy những lời của đám đàn ông đó, cậu có phần không phục.
Vừa nãy lúc múc nước, cậu rất tháo vát, làm không ít hơn người lớn. Bây giờ đến lúc chia nước lại chê bai bọn cậu được chia nhiều, đây chẳng phải đang bắt nạt người nhỏ tuổi sao?
Cậu liếc nhìn Minh Hiên ca, thấy hắn ta không mở miệng, Mao Đản cũng không nói.
Vĩnh Xương liếc nhìn vài người, đứng ra nói: “Các ngươi nói vậy là có ý gì? Ai không ra sức? Lúc ở đó múc nước, Minh Hiên và Mao Đản làm nhiều nhất, tận hai mươi thùng nước như thế này cũng là do chúng ta thay phiên nhau xách về. Không phải các ngươi cũng làm nhiều như bọn ta sao? Sao phải nhiều ý kiến như vậy?”
Diệp thạch đầu chế giễu nói: “Còn không công bằng à? Chia nước như thế này thật sự không công bằng, ta nghĩ nên chia cho Minh Hiên và Mao Đản nhiều hơn một chút. Hai đứa nhóc này làm việc chân thành, cũng không gian lận, tháo vát hơn so với vài nhiều người rồi.”
“Ngươi nói ai? Ai gian lận?” Người vừa nãy nói không công bằng, chỉ vào thạch đầu hét.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT