Diệp lão đầu nhìn cháu gái lớn của mình, nhẫn nại hỏi: “Tình Tình, có chuyện gì?”
Diệp Vũ Tình cố ý ngây thơ hỏi: “Tổ phụ, lương thực của chúng ta bị những dân lưu lạc kia cướp đi rồi, sau này phải làm sao? Bọn con và các tiểu bối khác không sao, nhưng tổ phụ tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, không thể nhịn đói được?”
Diệp lão đầu nghe thấy những lời quan tâm của cháu gái, tâm trạng cũng không tốt hơn, không đề cập đến thì thôi, vừa nói đến ông ta lại bắt đầu buồn phiền.
Diệp Vũ Tình thấy tổ phụ không nói gì, lại cười híp mắt nói: “Tổ phụ, hôm qua con nghe trưởng thôn nói, sắp đến Tấn Châu rồi. Đến lúc đó chúng ta vào thành mua một ít lương thực đi, mua cho người và tổ mẫu một ít điểm tâm nữa.”
Diệp lão đầu nghe đến đây, khuôn mặt mới tươi tỉnh chút, phải rồi, sắp đến Tấn Châu rồi, đến lúc đó lại tiêu tiền mua chút lương thực!
“Tình Tình nhà ta thật hiếu thảo, tổ phụ biết rồi, đi khuyên tổ mẫu con đi, đừng để bà ấy khóc nữa.”
“Vâng, tổ phụ.” Diệp Vũ Tình lễ phép chào tổ phụ, quay người đi đến chỗ tổ mẫu.
Nhưng trong lòng nàng ta lại không lạc quan như vậy, kiếp trước lúc đi ngang qua Tấn Châu, mọi người cũng chuẩn bị đến Tấn Châu mua đồ dùng. Nhưng cổng thành đóng chặt, căn bản không để dân lưu lạc vào thành, nếu muốn vào cũng được, nhưng phải trả tiền, số tiền cũng không ít.
Lý Văn Tú thu dọn đồ đạc xong, trời vẫn chưa sáng, bà trải rơm rạ trên đất, nói với các con: “Mau tranh thủ thời gian ngủ một lúc đi, chừng nào xuất phát ta gọi các con.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT