“Không sao, không sao.” Chưởng quỹ kia là một người lương thiện. Không phải vì bọn họ ăn mặc rách rưới, mà xem thường bọn họ, còn nhiệt tình chỉ cho bọn họ vị trí của tiệm rèn sắt.
Hai huynh muội đến báo với nha dịch một tiếng trước, mới đến tiệm rèn sắt. Diệp Vũ Đồng hỏi giá trước, nàng biết giá cả dụng cụ bằng sắt ở thời cổ đại không giống nhau, hơn nữa giá cả ở mỗi triều đại chênh lệch rất lớn. Nhưng ở đây cũng được, không tính là quá đáng, hơn nữa cũng không quản chế.
Nàng mua sáu cái, đặt trong sọt sau lưng, dùng vải rách đậy lên sọt. Dùng tay vươn vào trong sọt, đem bốn cái chuyển vào không gian, chừa lại hai cái để bên ngoài.
Hai huynh muội về đến trước cửa tiệm lương thực, mọi người vẫn còn xếp hàng mua lương thực.
Có vài hán tử ở đấy lẩm bẩm, nói giá lương thực cao quá rồi, tiền cầm theo cũng không mua được bao nhiêu lương thực thô.
Diệp Minh Hiên với Vĩnh Xương đến tiệm muối quan* gần đó mua muối rồi, đối diện tiệm muối là tiệm bán vải, Diệp Vũ Đồng nói với đại ca một tiếng, rồi đi qua bên đối diện.
*Muối do triều đình bán.
Diệp Minh Hiên thấy cách đây cũng gần, liền để nàng đi, nói mua muối xong sẽ qua đấy tìm nàng. Diệp Vũ Đồng chuẩn bị mua một ít vải thô với vải bông mịn, đợi đến nơi sẽ may phục.
Cả nhà bọn họ không có một bộ y phục nào đàng hoàng. Y phục của đại ca, nhị ca vá trên vá dưới, quần cũng ngắn rồi, mặc lên trông như quần lửng vậy. Bây giờ thời tiết nóng, mặc loại quần này mát mẻ, đến mùa đông thì chính là chịu trận.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT