Diệp Minh Hiên thấp giọng nói: “Cha ta có bỏ mẹ ta hay không, đấy là chuyện của nhà ta, chưa tới lượt các ngươi ở đây nói này nói kia.”
Hắn ta nhìn bốn người kia, cười lạnh: “Cha ta không ở nhà, trong nhà bây giờ là do ta quyết định, những gì mẫu thân của ta nói vừa nãy chính là ý của ta, muốn lấy lương thực, vậy đổi một lá thư đoạn tuyệt.”
Diệp lão tam bị một hậu bối làm nhục như thế nên ngượng đỏ mặt, đứng dậy quay đi. Diệp Chu thị trừng mắt nhìn Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên, rồi đi theo trượng phu.
Diệp Minh Hiên nheo mắt, liếc nhìn Diệp Đại Tráng và Diệp Đại Khánh đang chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói: “Đừng có cho rằng cha ta không ở nhà là có thể tùy tiện bắt chẹt người khác, nếu muốn thức ăn thì cứ lấy thứ bọn ta muốn ra đổi.”
Diệp Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của Diệp Đại Tráng và Diệp Đại Khánh, hỏi: “Nương, đại ca, hai người nghĩ liệu họ có đồng ý không?”
Lý Văn Tú lắc đầu: “Không nhất thiết, bây giờ họ vẫn còn đồ ăn, chắc sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta chỉ vì vài cân mì cao lương đâu, mấy thứ này khác xa với những gì họ mong muốn.”
“Vậy chúng ta tuồn tin tức ra ngoài, nói bọn họ đến Giang thành liền không thèm nhìn mặt người dân trong thôn nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT