Diệp Minh Hiên vẫn luôn nhìn hắn nói chuyện cùng với Mãn Đường, thấy hắn trở lại, bèn thấp giọng hỏi: “Đệ dự định làm cái gì vậy?”
“Ta cảm thấy Mãn Đường là người không tệ, nói chuyện với cậu bé đó cũng rất thú vị, ta chỉ muốn nhận làm huynh đệ, sau này cả hai bọn ta có thể dựa dẫm, chăm sóc lẫn nhau.”
Lý Vân Trạch nói chuyện rất khéo léo, nhưng Diệp Minh Hiên hiểu rất rõ, hắn thế này là để tìm trợ thủ, lôi kéo mọi người.
Thật ra hắn ta cũng có ý này, trên đường đi về phía Tây Bắc, họ chưa biết mình sẽ gặp phải người thế nào, gặp phải cái gì, tất cả mọi người cùng đồng lòng với nhau, con đường phía trước sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Diệp Minh Hiên thúc giục nói: “Ta biết rồi, đệ cũng nên ăn nhanh, rồi đi nghỉ ngơi đi, trời cũng đã tối muộn rồi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”
Đợi đến khi Lý Vân Trạch ngủ say, Diệp Minh Hiên mới đi đến chỗ Mãn Đường ở bên kia, hai người họ vừa ngồi nói chuyện với nhau vừa gác đêm.
Diệp Vũ Đồng vốn định sẽ dậy sớm để đi lấy một ít nước ra ngoài, nhưng đêm qua nàng đi ngủ quá muộn, buổi sáng thức dậy không nổi, nên chuyện này bị trì hoãn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play