Nhưng trong một năm hạn hán như vậy, làm sao một người dân bình thường lại có nhiều thứ để ăn đến vậy chứ? Hơn nữa bọn chúng còn là nạn dân phải đi chạy nạn nữa.
Nếu cứ nghĩ về chuyện đó thì có lẽ sẽ biết rằng những người đó đã phải làm điều gì đó còn không bằng cả loài súc sinh.
Hai người họ nhìn thấy nhóm người này chỉ có vài nam nhân trưởng thành, nên bèn có ý tốt mà nhắc nhở họ một câu.
Vĩnh Xương và Văn Tài cảm kích mà nói: “Đa tạ hai vị đại ca đã nhắc nhở, không biết bọn chúng đã đi được bao lâu rồi? Có độ khoảng bao nhiêu người?”
“Có khoảng hai ba mươi tên nam nhân, bốn năm ả nữ nhân.” Hai người kia nói xong thì lập tức quay người rời đi.
Diệp Vũ Đồng xoa cằm mà trầm tư suy nghĩ, sau khi ăn xong thì da dẻ đều hồng hào, chẳng lẽ nào bọn chúng đã ăn thịt người sao?”
Chỉ vừa mới nghĩ đến này, gần như nàng đã ói ra thứ vừa mới ăn xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT