“Đúng đó, tẩu tẩu, Bình An hôm nay chính là ân nhân cứu mạng của mọi người, bọn ta cảm tạ cậu ấy bao nhiêu lần còn không hết, làm sao có thể lấy phần lương thực này được chứ?” Văn Tài cũng lắc đầu từ chối.
Lý Văn Tú gật đầu trong lòng, chân thành nói: “Mấy nhà chúng ta cùng nhau đi lâu như vậy, cũng coi như người một nhà, các vị đừng khách sáo nữa, sau này mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có lương thực cũng cùng nhau ăn.”
Lý Vân Trạch thấy bọn họ đều ngại, liền cười, nói: “Vĩnh Xương thúc, Văn Tài thúc, cứ theo lời nhạc mẫu ta mà làm đi! Lương thực chúng ta cùng nhau ăn. Bốn con ngựa này không chia với mọi người rồi, ta chuẩn bị tự mình nuôi, đợi đến núi rồi, nếu như đệ đệ muội muội chịu học, ta có thể dạy bọn chúng cưỡi ngựa, bắn tên, luyện võ.”
Mấy đứa trẻ đều hưng phấn mà nhìn hắn, hỏi: “Bình An ca, huynh nói thật không? Đến núi rồi thực sự có thể dạy bọn ta cưỡi ngựa, luyện võ?”
“Là thật, chỉ cần các đệ chịu học, ta đều có thể dạy các đệ.”
“Chịu, chịu, bọn ta chịu.” Mấy đứa trẻ cùng nhau đồng thanh nói.
Hai huynh muội Đại Viễn với Xảo Nhi ngoan ngoãn ngồi ở đấy, cũng không nói gì, chỉ cười nhìn mọi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT