Nhưng thôn của Hoàng nhị thúc không bị thảm họa ảnh hưởng, người bình thường sẽ không từ bỏ gia đình của mình, chạy đến nơi núi non toàn dã thú sinh sống. Trừ phi tình hình phía dưới cực kỳ bất ổn.
Lý Vân Trạch lắc đầu: “Đệ không có tới gặp bọn họ, đứng bên ngoài nghe mấy câu, nghe nói Lương Vương lại tuyển binh, rất nhiều thôn dân và người dân tị nạn đều đã trốn lên ngọn núi này. Tuy nhiên, những người đó đều ở ngoại ô núi Lĩnh Nam, không dám đi sâu vào núi, chỉ có một nhà Hoàng nhị thúc đi được xa như thế rồi tới đây.”
Diệp Minh Hiên đồng ý nói: “Không gặp mặt cũng tốt, khi ấy chúng ta tới hỏi đường là là nói dối, gặp mặt thì lại chẳng biết giải thích làm sao.”
Bọn họ không muốn để người khác biết bọn họ ở nơi thâm sơn này, Hoàng Nhị Quang là người không tồi, hai người bọn họ cũng không muốn lại nói dối lừa gạt người nhà người ta nữa, vẫn nên trốn tránh đi thôi!
“Đồng Đồng, chúng ta tranh thủ đi xa một chút, tránh sáng mai thức giấc lại gặp mặt mấy người Hoàng nhị thúc.”
Diệp Vũ Đồng gật đầu, nhìn hắn chỉ bận một thân quần áo đơn bạc, dặn dò: “Buổi tối sẽ lạnh đó, chàng vào nhà lấy thêm quần áo bận đi, để Hổ đại ca cõng chúng ta đi.”
Nàng thấy Hổ đại ca nằm lì bất động, liền vỗ vỗ mông của nó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play