Thấy mấy người mặt đầy mông lung nhìn bà ấy, đại nương xoa xoa nước mắt lại tốt bụng nói: “Mau chạy đi! Chạy xa vào. Đặc biệt là thanh niên trai tráng trẻ tuổi các ngươi, bị quan phủ thấy được liền sẽ bắt đi. Hai con trai cùng đại tôn tử của ta, còn có rất nhiều đàn ông trong thôn chính là bị bọn họ bắt, bây giờ một chút tin tức đều không có.”
Bên cạnh bà ấy có một lão đầu trầm mặc ít nói đang ngồi, cùng hai người phụ nữ, còn có ba bốn đứa trẻ chỉ mấy tuổi cũng đều là người nhà bà ấy.
Phụ cận cũng có rất nhiều nhà giống như nhà bọn họ, thanh niên trai tráng một người cũng không thấy.
Ở một khắc Lương vương muốn tạo phản kia, loại chuyện này Lý Vân Trạch đã sớm dự liệu được.
Hắn chắp tay nói: “Đa tạ vị đại nương này, chúng ta nghỉ ngơi một lát lập tức đi ngay.”
“Đại nương, chẳng lẽ phía trên chỉ bắt tráng đinh, cũng không an trí nạn dân sao?”
Đại nương cười giễu cợt một tiếng: “Bắt tráng đinh là giúp bọn chúng đánh giặc, những người già yếu bệnh hoạn còn lại này đối với bọn chúng lại không có gì dùng? Chỉ biết lãng phí lương thực, ai sẽ quản sống chết của chúng ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT