Nữ tử đó dừng lại một chút, lại sợ hãi lắc đầu một cái: “Không không, ta không đi, ta sợ. Cô nương, cầu xin các người đưa ta trở về đi, đợi đến khi tới trấn Bạch Gia, ta sẽ kêu cha mẹ ta báo đáp các ngươi.”
Diệp Vũ Đồng hoài nghi hỏi nàng ta: “Nhà người đã nghèo đến đi hái rau dại rồi, lấy cái gì báo đáp bọn ta?”
Nữ tử đó vội vàng nói: “Nhà bọn ta mặc dù không có lương thực, nhưng nhà ta có bạc, có rất nhiều rất nhiều bạc. Nếu như các ngươi đưa ta về, ta kêu cha ta cho các ngươi năm trăm lạng.”
Thấy Diệp Vũ Đồng còn thờ ơ, nàng ta lại nói: “Nếu như cô nương chê ít, ta kêu cha mẹ ta cho các người một ngàn lạng, ngươi thấy như vậy được không?”
Diệp Vũ Đồng giả vờ vui mừng hỏi: “Lời của cô nương nói có chắc không?”
Nữ tử đó thấy nàng đồng ý rồi, trong lòng đắc ý nở nụ cười, ngoài mặt lại thành khẩn nói: “Đương nhiên, cha mẹ ta thương ta nhất. Chỉ cần các ngươi đưa ta trở về, chắc chắn sẽ đền ơn các ngươi.”
Diệp Vũ Đồng nhớ tới một câu chuyện cười mình đọc được ở thời hiện đại, liền muốn trêu nàng ta một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT