Tình hình bên ngoài hắn chưa rõ, nhưng chỉ nhìn bên trong ngôi nhà này, hắn biết gia cảnh họ quá nghèo khó, có thể miêu tả là “chỉ có bốn bức tường”.
Hơn nữa hiện tại khắp nơi đang hạn hán, thiếu nước thiếu lương thực, chắc chắn cuộc sống gia đình này cũng không dễ dàng.
Hắn nhìn kỹ người nhị ca này, ốm yếu da bọc xương, quần áo toàn vá lỗ chỗ, chân mang đôi dép rơm, môi khô ráp, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng và thiếu nước.
Hắn cười nói: “Đệ không khát, cũng không đói, huynh uống chén nước này đi.”
Diệp Minh Triệt nghe hắn nói không khát liền để nửa chén nước bên cạnh, chờ hắn khát sẽ mang lên.
Rồi ngồi bên cạnh hỏi bằng giọng quan tâm: “Lý Vân Trạch, đệ có chỗ nào không thoải mái không? Ông sư già kia để lại một lọ thuốc, dặn mỗi ngày cho đệ uống một viên, ta đều nhớ mà, chưa bao giờ bỏ qua đâu.”
Lý Vân Trạch nghe hắn ta liên tục gọi mình là muội phu, thấy hài hước, muốn nhắc nhở gọi tên, suy nghĩ một hồi rồi không mở miệng, chỉ là cách gọi mà thôi, để tùy người ta vậy!
Hắn cúi đầu đáp lễ: “Đa tạ nhị ca đã quan tâm, đệ đã khỏe hơn rồi, thời gian hôn mê làm gia đình huynh cũng vất vả theo.”
Diệp Minh Triệt thấy hắn lễ phép quá, không để ý nói: “Không có gì đâu, bây giờ chúng ta đều là một nhà rồi, đừng nói những lời khách sáo đó, giờ Lý Vân Trạch và muội muội đều đã khỏe, chúng ta vui mừng còn không kịp ấy chứ.”
Lý Vân Trạch thuận thế hỏi: “Xin hỏi nhị ca, không biết trong nhà có mấy người?”
Nói đến gia đình, Diệp Minh Triết nhớ tới cha mình, hắn ta thở dài.
Hắn ta nói bằng giọng buồn rầu: “Thời gian trước đây nơi chúng ta tuyển mộ binh lính, cha ta đi nhập ngũ, hiện tại trong nhà chỉ còn nương, đại ca, ta và muội muội.”
“Nhị ca biết nhạc phụ đại nhân đi đâu tòng quân không?”
Diệp Minh Triết lắc đầu: “Không biết, mỗi gia đình trong làng chúng ta đều có một người đi, tổng cộng là ba mươi sáu người.”
Nghĩ một hồi rồi nói nhỏ: “Làng chúng ta thuộc phong địa của Hạ Vương, nghe nói ông ta muốn...” Nói xong tay hắn ta vẽ một động tác khởi nghĩa.
“Nếu cha ở dưới trướng hắn nhập ngũ, thì khốn khổ rồi, từ xưa đến nay những kẻ như vậy có bao nhiêu kết cục tốt chứ?”
Lý Vân Trạch chăm chú lắng nghe, nghĩ tới trước kia chú ruột đã cho xem tiểu sử của các nhân vật ấy.
Tiểu sử của Hạ Vương được đặt ở vị trí đầu tiên, người sắp xếp tài liệu còn làm nổi bật.
Ông ta là tam đệ của phụ hoàng, lòng dạ độc ác, lại rất có tâm cơ, nếu như nói ông ta muốn tạo phản, tám chín phần mười là sự thật.
“Nhị ca không cần lo lắng, nhạc phụ đại nhân nhất định sẽ bình an trở về.
Diệp Minh Triết gật đầu mạnh mẽ: “Đúng đó, cha chắc chắn sẽ an toàn trở về, ông ấy thông minh lại biết săn bắn, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Nói xong liếm liếm lên da môi, đứng lên nói: “Muội phu, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xem nương bọn họ trở về chưa?”
“Nhạc mẫu đại nhân đi ra ngoài rồi à?”
“Nương và đại ca cùng muội muội hôm nay đi lên thị trấn, bảo ta ở nhà chăm sóc đệ.”
Sau đó lại nói cho muội phu một chút về việc nhà mình và việc ở dòng họ cũ, tránh cho sau này hắn không rõ tình hình, lại nhầm lẫn người nhà bên kia là người nhà mình.
“Lão vu bà kia tâm địa độc ác! Tổ phụ cũng không bảo vệ chúng ta, sau này thấy bọn họ thì trốn xa một chút, đỡ bị tính kế.”
Lý Vân Trạch thấy hắn dặn dò nghiêm túc, cũng thận trọng gật đầu nói: “Đệ hiểu rồi, nhị ca, huynh uống chén nước kia đi.”
Diệp Minh Triết nghe hắn nói đến nước, theo bản năng nhìn cái bình gốm vỡ đựng nước kia, lại liếm liếm môi.
Hắn ta cười nói: “Bây giờ ta chưa khát, đợi nương và đại ca cùng muội muội trở về rồi mới uống, đệ nghỉ ngơi đi, ta ra đón bọn họ.”
Lý Vân Trạch nhìn theo cánh cửa đóng lại, lại rút ra bức thư đại sư để lại, nhìn lời viết trên đó, xem ra mọi sự đều là sắp đặt tốt nhất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa