Gian nhà chính ở giữa là phòng khách, bên trong đặt một bộ sofa, bàn trà, tủ ti vi, cùng với các loại trang trí khác nhau. Phòng ở phía đông là một phòng ngủ lớn kết hợp phòng đọc sách, phòng ở phía tây là hai phòng ngủ.

Trong sân còn có hai gian phòng phụ ở cả hai bên, hai gian phòng phụ phía đông, một gian để đồ linh tinh, gian còn lại là nhà bếp, hai gian phía tây là nhà vệ sinh và phòng tắm.

Khi mới có được không gian này, bên trong không có gì cả, đồ nội thất và đồ điện gia dụng đều là nàng sắm sửa từng chút một.

Lớp sơn trắng trên tường cũng là do nàng tự mua sơn về quét, mặc dù không bằng người chuyên nghiệp nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Ngay cả sàn gỗ trong phòng ngủ cũng là nàng tự học cách lát trên mạng, trông rất sạch sẽ và ấm cúng.

Diệp Vũ Đồng rất thích tự nấu ăn, vì vậy đồ dùng trong bếp cũng đầy đủ, bao gồm nồi điện, chảo xào, nồi áp suất, chảo rán, xửng hấp, lò nướng, lò vi sóng, nồi chiên không dầu, cùng với các loại đĩa, bát... đã làm đầy mọi kệ và tủ bếp.

Bếp vốn đã có một bếp củi, nàng cũng không lãng phí, mua một cái chảo sắt lớn đặt lên trên, khi muốn ăn cơm nấu bằng củi thì nấu ngay trên đó.

Nàng thở dài nhẹ nhõm, nếu không xuyên không đến đây, bây giờ nàng đang ở quê hưởng thụ cuộc sống, không biết cuộc sống ấy sẽ dễ chịu đến cỡ nào?

Diệp Vũ Đồng lấy một cái bánh mì nhỏ và một hộp sữa, nằm trên ghế sofa ăn, sau đó mới đứng dậy đi vào bếp.

Bột đã lên men quá mức, tràn ra khỏi cái bát, nàng vội vàng đổ bột ra bàn nhào, bắt đầu nhào nặn.

Nhưng mới nhào được vài cái đã bắt đầu toát mồ hôi hột, cơ thể này lần trước mất quá nhiều máu, sáng nay lại đi bộ một quãng đường dài, thực sự hơi kiệt sức.

Nàng đại khái nhào nặn vài cái, rồi bỏ bánh bao vào nồi hấp, chuẩn bị sau này để Lý Văn Tú vào làm. Những ngày này nàng cần phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức để khi di tản có thể di chuyển nhanh chóng.

Đặt bánh bao vào nồi hấp, rửa vài quả trứng để lên xửng hấp, sau đó đi ra vườn xem xét, rau quả và ngũ cốc đều cần thu hoạch.

Có vài loại rau đã hơi già, nếu không thu hoạch ngay thì không thể ăn được nữa, chỉ có thể dùng làm hạt giống.

Nàng thực sự không đủ sức để làm việc, chuẩn bị dẫn mẫu thân vào đây, để bà thu hoạch những thứ này và cất vào hầm, như vậy sẽ không làm trễ sự phát triển của cây trồng trong vườn.

Sau này gia đình họ có năm sáu người ăn uống, đám trẻ con ăn không biết chán, đều là những người có sức ăn, vườn nhà không thể để trống, phải trồng ngũ cốc cả khu đất trống bên cạnh.

Sẽ tìm cơ hội để Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết cũng vào làm việc, nàng không thể nuôi hai đứa trẻ mà không đòi hỏi chúng phải làm việc, không giúp đỡ mà muốn ăn không, chắc chắn là không có cửa.

Khi nàng hấp xong bánh bao, Lý Văn Tú không có trong phòng, cả bếp lẫn lò đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngôi nhà cũng được quét rất tinh tươm.

Nàng đẩy cửa ra, trong sân cũng không thấy ai, liền mở cổng hàng rào đi ra con đường nhỏ, thấy Lý Văn Tú đang ở không xa đào rau dại, nàng gọi một tiếng: “Mẫu thân.”

Nghe thấy tiếng nàng, Lý Văn Tú vội vàng cầm giỏ đi tới: “Đồng Đồng, ngủ dậy rồi à?”

Diệp Vũ Đồng gật đầu, nói nhỏ: “Mẫu thân, mẫu thân đừng đào rau dại nữa, lương thực và rau ở chỗ tiên nhân kia đã chín, còn có trứng trên sườn núi cũng cần phải đi nhặt. Bây giờ con cứ động là chóng mặt, thực sự không có sức để làm, mẫu thân vào giúp dọn dẹp một chút đi.”

“Được được được, nương đi, nương sẽ làm, Vũ Đồng nàng cứ nghỉ ngơi đi.” Lý Văn Tú vội vàng đồng ý.

Bà đã quên mất rằng vết thương trên trán nàng còn chưa lành, sáng nay lại theo họ đi bộ cả buổi, làm sao cơ thể chịu đựng nổi?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play