Diệp Vũ Đồng thấy nương đã múc cháo, liền lấy màn thầu, trứng gà và một chậu cải xào từ trong không gian ra.
Diệp Minh Hiên đang nhóm lửa bằng củi thông, căn nhà tranh sáng bừng lên trong nháy mắt, mọi người đều nhìn thấy đồ vật mà muội muội bưng ra, hai anh em kinh ngạc há hốc mồm.
Thứ vừa trắng vừa mềm kia là màn thầu sao? Nhưng sao lại trắng như vậy?
Còn quả trứng kia nữa? Trứng gà sao? Sao lại to lớn đến vậy? Trước giờ bọn họ chưa từng thấy quả trứng gà nào lớn như vậy.
Diệp Vũ Đồng đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Nàng đặt một cái bánh bao lớn vào tay mỗi người, rồi bắt đầu lột trứng gà. Nàng lột một quả trứng cho nương, hai quả cho hai người ca ca, và cuối cùng mới lột một quả cho mình.
Ba người cầm trứng gà và màn thầu nhìn Diệp Vũ Đồng. Nàng mỉm cười, ra hiệu cho mọi người ăn nhanh đi.
Diệp Minh Hiên thì thầm: “Muội phu vẫn chưa ăn cơm.”
Diệp Vũ Đồng khựng lại một chút, nhớ tới buổi chiều tiểu tướng công đưa cho nàng một hầu bao kim hạt đậu. Nàng cảm thấy mình có chút không chính cống, nhưng những thứ này xuất hiện ở đây thì phải giải thích như thế nào?
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lột một quả trứng song hoàng, đập vụn và trộn vào bát cháo của tiểu tướng công. Sau đó, nàng vò nát màn thầu và cũng trộn vào cháo. Cuối cùng, nàng kẹp thêm một ít đồ ăn vào bát cháo.
Nàng thì thầm dặn hai người ca ca: “Không cần đốt lửa, cứ để hắn ăn như vậy. Nếu hắn hỏi ăn cái gì, thì nói rằng hôm nay chúng ta mua được đồ ngon ở trên trấn, cứ để hắn ăn, còn lại đừng hỏi gì thêm.”
Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết thận trọng gật đầu, rồi bưng bát cháo lớn sang phòng bên cạnh.
Lý Vân Trạch cũng không hỏi gì, bưng bát cháo lên và nói với hai người cữu ca: “Đại ca, nhị ca, hai người vất vả cả ngày rồi, hãy nhanh đi ăn cơm đi. Bây giờ ta có thể tự ăn, đợi ta ăn xong rồi sẽ làm phiền hai người đến thu bát.”
Hai người thấy hắn có thể tự ngồi dậy và ăn cơm, hẳn là không có vấn đề gì, nên gật đầu nói: “Được, đệ từ từ ăn, có chuyện gì thì gọi một tiếng, chúng ta sẽ tới ngay.”
Lý Vân Trạch đưa mắt nhìn hai người cữu ca ra ngoài, mới chậm rãi bưng bát cháo lên và húp một ngụm. Hương vị rất ngon, có vị trứng gà, mùi thơm của mạch nha, hẳn là còn có rau cải trắng và gạo lứt.
Kỳ thật hắn chiều hôm nay không ngủ, mà nằm ở đây suy nghĩ chuyện này chuyện nọ. Hắn biết nhạc mẫu và nương tử đều ở phòng bên cạnh, hôm nay hai người đều không ra ngoài.
Nhưng kỳ lạ là, hắn chỉ cảm nhận được khí tức của nương tử, còn chạng vạng tối thì chỉ có nhạc mẫu trong phòng, còn nương tử thì biến mất một lúc.
Hắn mặc dù bị thương, nhưng tuyệt đối sẽ không tính sai, nhạc mẫu và nương tử chắc chắn không ra khỏi gian phòng kia, chẳng lẽ có thứ gì che giấu khí tức của hai người?
Lý Vân Trạch suy nghĩ mãi mà không hiểu, cuối cùng cười lắc đầu, nghĩ thầm, những người trong nhà này đối xử với hắn rất tốt, cần gì phải suy nghĩ nhiều?
Người sống một đời, ai lại không có bí mật? Hắn không phải cũng không nói thẳng thân phận của mình với người khác sao? Đã như vậy, cũng đừng có đi yêu cầu người khác.
Hắn bưng bát cháo đặc lên, há miệng lớn bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa tối, cả nhà ngồi trong phòng nói chuyện.
Diệp Vũ Đồng lấy chiếc hầu bao ra: “Nương, đây là Bình An nhờ con đưa cho nương, chàng ấy bảo nương đi mua ít lương thực về để dành.”
Lý Văn Tú mở chiếc hầu bao ra, kinh ngạc mở to hai mắt, hạt đậu vàng? Còn đầy ắp cả một hầu bao.
“Đồng Đồng, đây là Bình An cho con?”
Diệp Vũ Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy, chàng ấy đưa cho con lúc chiều.”
“Con bé này, con có biết trong này là gì không? Đây đều là vàng, chúng ta sao có thể nhận? Nhanh cầm đi trả lại cho người ta.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa