“Trải qua mấy năm hạn hán này thì chỉ sợ bá tánh đã thất vọng với triều đình từ lâu rồi. Nếu ngay cả một chút hy vọng cũng không có thì đến lúc đó ta không cần ra tay thì chắc chắn cũng có người đứng lên phát động khởi nghĩa vũ trang mà thôi.”
Diệp Vũ Đồng cảm thán nói: “Đúng vậy, mọi người thường nói loạn thế xuất anh hùng, nhưng có vị anh hùng nào bị áp bức đến cùng cực lại không chịu phản khán cơ chứ? Nếu ngươi đã không cho ta đường sống, thì ta đây cũng chỉ có thể phản ngươi. Nếu thái bình thịnh thế, bá tánh an cư lạc nghiệp, ai lại ăn no ở không tạo phản cơ chứ?”
Lý Vân Trạch nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, đây là một điều dễ hiệu, vì cái gì bọn họ không hiểu cơ chứ?”
Diệp Vũ Đồng tức giận nói: “Bởi vì bọn họ ích kỷ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ cảm thấy đồng cảm và nghĩ đến việc bản thân mình cũng ở trong trường hợp như vậy. Bởi vì bọn họ chỉ lo hưởng thụ. Chưa từng đem vấn đề sống chết của bá tánh để vào trong mắt?”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến thở hồn hển của nàng, Lý Vân Trạch không nhịn được mà bật cười, ôm lấy bải vai nàng nói: “Đừng nóng giận, vì loại người như vậy không đáng chút nào, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm cho bọn họ trả giá.”
Diệp Vũ Đồng thở dài một hơi, sau đó lại thầm mắng bạn cùng phòng viết cuốn tiểu thuyết máu chó này.
Tần Trường An đi Bắc Địa gặp Định Bắc Hầu sau đó lại trở về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT