Diệp Vũ Đồng sau khi nghe xong thì lập tức vào không gian, bưng bữa sáng ra: “Nương, đại ca, vậy hai người ăn nhanh đi, lát nữa trên đường đi nhanh một chút là được.”

Diệp Minh Triết nhìn nồi cháo, còn có bánh bao hấp và trứng, nuốt nước miếng, lập tức cầm bát, múc cơm cho nương và huynh trưởng.

Diệp Vũ Đồng gắp quả trứng vịt muối đã bóc vỏ kẹp vào trong bánh bao hấp: “Nương, huynh trưởng, ăn nhanh đi nào!”

Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên cũng không khách khí, nhận lấy cháo và màn thầu rồi bắt đầu ăn.

Ăn xong điểm tâm, hai người lúc ra cửa, Diệp Vũ Đồng cầm mấy hạt đậu vàng ra nói:

“Nương, hay là tại trên trấn nhìn xem có bán xe ba gác không? Chúng ta mua một cái, Bình An hiện tại không thể đi lại, nhưng cũng không thể để hắn trong phòng buồn bực, có cái xe ba gác cũng có thể kéo hắn ra ngoài đi dạo.”

Nàng muốn nhắc nhở nương mua một cái xe ba gác, lúc chạy nạn thì dùng, nhưng một cái xe ba gác là một khoản chi tiêu không nhỏ, nàng sợ nương không đồng ý, nên vẫn luôn không mở miệng.

Vừa vặn tiểu tướng công cho tiền bạc, coi hắn làm lấy cớ không thể tốt hơn.

Lý Văn Tú không nhận mấy hạt đậu vàng, cười nói: “Nương đang có ý định này, nhưng ta còn có tiền, hiện tại không cần đến số vàng này, con nhanh thu lại.”

“Vậy được rồi, nương, đại ca, hai người trên đường nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút!”

Diệp Vũ Đồng và Diệp Minh Triết đưa hai người ra đến cổng, đóng cửa liếp lại rồi cũng về nhà ăn cơm.

Diệp Vũ Đồng trước tiên múc một bát cháo, đập vụn trứng vịt muối, cho vào cháo, lại xé thêm một ít màn thầu ngâm vào, rồi bảo nhị ca mang đến cho tiểu tướng công.

Lý Vân Trạch bưng bát thập cẩm, mỉm cười nói: “Cảm ơn nhị ca, huynh cũng mau đi ăn cơm đi!”

Diệp Minh Triết gật đầu, cười rồi đi ra ngoài, đến cửa lại nhỏ giọng nói: “Muội phu, trong nồi còn nhiều, đệ ăn hết thì gọi ta một tiếng, ta sẽ múc thêm cho đệ.”

“Nhị ca, đệ ngày nào cũng nằm đây, lại không vận động, ăn một bát này là đủ rồi, các huynh ngày nào cũng ra ngoài làm việc, mới nên ăn nhiều một chút.”

Hai người khách sáo một hồi, Diệp Minh Triết mới về phòng muội muội ăn cơm.

Diệp Vũ Đồng nghe hai người họ ở đó nói chuyện khách sáo như người lớn, thấy rất buồn cười, cảm thấy người xưa thật sự trưởng thành sớm.

Thấy Diệp Minh Triết vào nhà, nàng cười chào: “Nhị ca, mau vào ăn cơm.”

“Muội muội, cháo này ngon quá.” Diệp Minh Triết vừa ăn vừa khen.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Diệp Vũ Đồng đưa quả trứng vịt muối đã bóc vỏ cho hắn ta: “Nhị ca, huynh ăn cơm xong còn phải đi đào rau dại nữa không?”

“Phải đi, bây giờ rau dại ngày càng ít, có lẽ thêm hai ngày nữa là hết sạch.”

Diệp Minh Triết uống một ngụm cháo, lại thở dài: “Haiz, trời này cũng không mưa, nước sắp hết, đồ ăn cũng chẳng còn, sau này biết sống thế nào đây?”

Đừng nhìn hắn ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cái gì cũng hiểu, ngày nào cũng sốt ruột không thôi, hễ rảnh một chút là đi khắp nơi tìm đồ ăn.

Diệp Vũ Đồng nháy mắt với hắn ta, hàm ý sâu xa nói: “Nhị ca, đừng lo lắng.”

Diệp Minh Triết biết muội muội mình làm việc ở chỗ thần tiên, có thể kiếm được chút đồ ăn, nhưng cả nhà cũng không thể chỉ trông chờ vào một mình muội muội được.

Huống hồ, lỡ như có ngày thần tiên không cho muội muội làm việc nữa, thì cả nhà họ phải có đường lui.

Hắn ta ăn cơm xong thì trước tiên dìu tiểu tướng công đi lại trong sân một lúc, sau đó lại đưa hắn đến nhà xí, rồi rót một bát nước đặt bên cạnh hắn, rồi mới ra ngoài đào rau dại.

Trước khi đi còn không yên tâm dặn dò muội muội không được chạy lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng cho tốt thân thể.

Diệp Vũ Đồng đợi hắn ra khỏi cửa, liền vào không gian, nàng định làm một ít bánh bao nhỏ, để dành ăn trên đường chạy nạn.

Bánh bao không có mùi vị gì, đến lúc đó ăn một miếng một, cũng tiện.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play