Loại người vì lợi ích cá nhân, áp đặt tư tưởng của mình lên nữ chính, việc viết ra cuốn tiểu thuyết như vậy là điều bình thường.
Nàng lo sợ nhị ca bị người phụ nữ này kích động, nếu nói sai lời, người ta sẽ nắm được điều gì đó.
Nhị ca mặc dù hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi ở nông thôn, tầm tư duy không thể sánh kịp với việc trọng sinh trở về như Diệp Vũ Tinh.
Diệp Vũ Tinh kiếp trước đã làm thiếp tại Hầu phủ nhiều năm, học được không ít kỹ năng và thủ đoạn trong việc quản lý hậu cung, làm sao nhị ca có thể làm đối thủ với nàng ta?
Diệp Vũ Đồng giữ lại một ít lương thực trong phòng, nàng vươn tay lên trán giả vờ yếu đuối, để mọi việc diễn ra tự nhiên khi mở cửa phòng.
Nàng vừa đi vào trong viện thì nghe thấy nhị ca lớn tiếng nói: “Ngươi đừng ở chỗ này châm ngòn ly gián, chính vì thế mà gia đình chúng ta không hoan nghênh ngươi.
Trước kia ngươi luôn khi dễ muội muội ta, bắt nàng giúp ngươi làm việc nhà, cho nên ta mới ghét ngươi, chuyện này có quan hệ gì đến tổ phụ?
Dù tổ phụ cho chúng ta rời khỏi nhà, không chia lương thực, nhưng ta vẫn kính trọng ông ấy như xưa, khi ta và huynh trưởng lớn lên kiếm được tiền, cũng sẽ hiếu kính ông ấy.”
Nói xong, hắn ta cầm gậy đuổi người đi.
Diệp Vũ Đồng ngơ ngác đứng đó, chưa kịp phản ứng gì thì nhị ca đã đuổi người đi mất.
Cái này cùng suy nghĩ của nàng có gì không giống nhau? Một đứa trẻ mười tuổi có thông minh đến vậy không? Có nghe ra tính toán trong lời nói của Diệp Vũ Tình không?
Diệp Vũ Tình và Diệp Minh Uy bị hắn đuổi ra cửa, hốc mắt đỏ lên chỉ trích:
“Minh Triết đệ đệ, ngươi quả là quá đáng. Ta cùng Minh Uy đến thăm Vũ Đồng muội muội cùng muội phu với ý tốt, nhưng ngươi lại cầm gậy đánh chúng ta.
Ta hiểu đại bá nương tức giận tổ phụ tổ mẫu, chê hai người không phân phối được lương thực cho các ngươi, nhưng trong nhà thật sự không có lương thực. Minh Triết, ngươi không thể vì chuyện này mà giận chó đánh mèo ta và Minh Uy chứ!”
Vừa nói vừa uất hận khóc, nước mắt như không cần tiền theo hai má chảy xuống.
Diệp Minh Triết tức giận nghiến răng, chuẩn bị phán xét.
Diệp Vũ Đồng lại bất ngờ kêu lên thảm thiết: “Vũ Tình tỷ, tỷ nói gì cơ? Để ta giặt quần áo cho tỷ á?
Vũ Tình tỷ, tỷ đừng giận có được không? Đừng đánh ta.”
Nói xong, nàng liền khóc và chạy vào trong thôn, hô to: “Vũ Tình tỷ, đừng đánh muội, Minh Uy đệ, đừng đánh ta, ta đã làm việc cho hai người mà, đã từng giặt quần áo cho hai người mà.”
Lý Vân Trạch nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vừa chuẩn bị đứng dậy đi xem, liền nghe thấy tiếng kêu của tiểu nương tử.
Trên khuôn mặt vẫn luôn không biểu lộ cảm xúc gì của hắn cũng không khỏi lộ ra ý cười, tiểu nha đầu này cũng thật thông minh.
Lần này đến lượt Diệp Vũ Tình ngây dại, nàng ta tự hỏi mình đã nói để cho nha đầu chết tiệt này giúp đỡ làm việc khi nào chứ? Đây chẳng phải là đang muốn hủy hoại thanh danh của nàng ta sao? Tiểu nha đầu này đúng là lòng dạ độc ác, cũng độc ác y như đại bá nương kia.
“Tỷ tỷ, nha đầu kia đến nhà chúng ta làm việc, chúng ta nhanh chóng trở về xem,” Diệp Minh Uy hưng phấn nói.
Diệp Vũ Tình lúc này mới phản ứng kịpi, cũng không để ý tới Diệp Minh Uy nữa, chạy nhanh đuổi theo Diệp Vũ Đồng.
Trong lòng đầy oán hận, nàng ta nghĩ rằng chỉ cần một lát nữa, nàng ta sẽ xé nát miệng nha đầu kia, người dám bịa đặt như vậy.
Nàng ta đuổi theo sát, nhưng vẫn chậm hơn một bước.
Khi nàng ta đuổi tới trong thôn, Diệp Vũ Đồng đã đứng ở cửa nhà lý trưởng thôn, đầu bị thương, ra vẻ oan ức lên án hành vi độc ác của nàng ta.
Một số hộ gia đình xung quanh cũng mở cửa ra ngoài, hỏi về sự việc đã xảy ra.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa