Diệp Vũ Đồng vội vàng kéo hắn ta lại, rưng rưng nhìn Diệp Minh Uy, trên mặt lại tỏ vẻ đau lòng không thể tin nói:
“Ngươi nói dối, tổ phụ tổ mẫu làm sao có thể nói như vậy, cha ta cũng là con của tổ phụ, ông ấy làm sao cam lòng bỏ đói chúng ta?”
Vừa nói, nàng vừa ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc, trong miệng còn thì thào tự nói: “Ta không tin, đây không phải sự thật, tổ phụ tổ mẫu sẽ không nhẫn tâm như vậy...”
Diệp Minh Uy nhìn nàng bị đả kích, đắc ý nói: “Ta không có nói dối đâu, đây là tổ mẫu nói với ta, nói sẽ ba tiểu tạp chủng chết đi, còn có nương các ngươi là một con tiện nữ.”
Diệp Minh Triết nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đập vào mặt hắn ta, bị Diệp Vũ Đồng kéo lại.
Diệp Vũ Tình vội che miệng Diệp Minh Uy, trong lòng tức giận tiểu tử này thật biết làm chuyện xấu, bình thường ở nhà nói còn chưa tính, trước mặt người ngoài sao có thể nói bọn họ tiểu tạp chủng được chứ?
Diệp Minh Triết hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, rưng rưng nước mắt, nhưng hắn ta không để cho nước mắt kia rơi xuống.
Người bên cạnh nhìn huynh muội đáng thương này, trong lòng đều mắng Diệp lão căn và Diệp Trương thị là hai kẻ tàn nhẫn không ra gì.
Diệp Vũ Tình nghe được mọi người nghị luận, muốn sửa chữa vài câu, nhưng không đợi nàng ta mở miệng.
Diệp Vũ Đồng đã chỉ vào Diệp Minh Uy, buồn bã hỏi: “Vũ Tình tỷ tỷ, đây chính là người một nhà mà tỷ nói sao? Đệ đệ nhà ai lại chỉ vào đường ca đường tỷ và mắng họ là tiểu tạp chủng chứ?
Đệ ấy nói lời này là tổ mẫu nói, ta tin tưởng tổ mẫu khẳng định sẽ không nói cháu trai cháu gái nhà mình là tiểu tạp chủng.
Đệ ấy tuổi còn nhỏ mà vu hãm trưởng bối như vậy, vậy hôm nay là đường tỷ, ta sẽ thay tổ phụ tổ mẫu giáo huấn đệ ấy, để cho đệ ấy biết, cái gì nên nói còn cái gì không thể nói.
Vừa nói nàng vừa muốn tát mặt Diệp Minh Uy.
Diệp Minh Triết ngăn nàng lại, nói: “Muội muội, để ta, ta là đường huynh của đệ ấy, nhị thúc không có ở đây, ta sẽ thay thúc ấy quản giáo Minh Uy đệ đệ.”
Vừa dứt lời, một cái tát giáng thẳng vào mặt Diệp Minh Uy, liên tiếp tát hắn ta năm sáu cái liên tiếp, Diệp Minh Triết mới dừng lại.
Diệp Vũ Tình bị hành vi liên tiếp của bọn họ làm cho bối rối, tới khi nàng ta phản ứng lại, đệ đệ nàng ta đã bị tát.
Nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không biết hai người Diệp Vũ Đồng và Diệp Minh Triết lợi hại như vậy, trước kia thật sự đã coi thường một nhà bác cả.
Diệp Minh Triết và Diệp Vũ Đồng đều không nhìn nàng ta.
Diệp Minh Triết chắp tay nói với mọi người một cách nồng nhiệt: “Các vị thúc thúc, bá bá, bá nương, thím, tất cả mọi người đã thấy rõ tại sao ta đánh Minh Uy.
Vậy thì có thể phiền hai người theo ta đến chỗ tổ phụ ta nói rõ tình hình không, ta sợ nhị thúc, nhị thím trách tội ta.”
Những kẻ xem náo nhiệt nhìn qua nhìn lại, nhưng không ai ra mặt.
Để họ nói xấu sau lưng vài lời mắng thì còn chấp nhận được, nhưng để họ ra mặt làm chứng, họ không hề muốn.
Chuyện này cũng không liên quan gì tới bọn họ, ai muốn đắc tội Diệp gia chứ, nhà kia còn có hai người đọc sách, sau này làm Trạng Nguyên trả thù bọn họ thì làm sao bây giờ?
Diệp Vũ Đồng mặt không đổi sắc đánh giá đám người một lúc, mấy thím đại nương vừa rồi thay bọn họ ra mặt cũng trầm mặc không nói gì.
Thực ra, theo suy nghĩ của Diệp Vũ Đồng, những người ở nhà cũ cũng không cần phải quan tâm đến việc trưởng bối hay không trưởng bối khi đang trong tình trạng chạy nạn. Lúc đó, quan trọng là ai đủ tàn nhẫn, ai có lý.
Tuy nhiên, nhị ca không hiểu những điều này, huynh ấy lo rằng việc làm chứng của mọi người sẽ gây phiền toái cho gia đình cũ, và muốn cảnh tỉnh nhà cũ chớ tìm cớ gây phiền toái cho gia đình họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa