Mọi người đã muốn về từ lâu, nếu không phải Đại Bà cứ phải đợi hai anh em, ai cũng không muốn ở đây nghe bà Diệp Trương thị nói lời ám chỉ.

Khi rời khỏi nhà Diệp, Diệp Minh Triết cúi đầu cảm ơn mọi người:

“Tiểu tử đa tạ các vị thúc bá thẩm tử, cùng huynh muội chúng ta đi chuyến này, ân tình của các vị tiểu tử xin ghi nhớ trong lòng, ngày sau có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp.”

Mọi người đều cảm thấy một chút ngượng ngùng với lời cảm ơn của hắn ta, vừa mới trong lòng than phiền về anh em nhà họ, lúc này mấy người đó cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Đại bà cười ha hả nói: “Đúng là một tiểu tử tốt, trọng tình nghĩa giống như cha ngươi, mau đưa muội muội ngươi trở về đi, thương thế của muội muội ngươi còn chưa khỏi, đừng ở bên ngoài phơi nắng.”

“Vâng, Đại Bà, tiểu tử xin phép đi trước một bước, mọi người cũng về sớm một chút đi ạ.”

Hai huynh muội mới vừa đi được vài bước, Diệp Vũ Đồng bỗng nghiêng người, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Muội muội, muội sao vậy?” Diệp Minh Triết vội đỡ nàng, lo lắng hỏi.

Diệp Vũ Đồng uể oải nói: “Nhị ca, muội đói.”

Diệp Minh Triết dừng một chút, lấy tay dụi dụi mắt, nghẹn ngào nói: “Muội muội, muội cố gắng thêm chút nữa, nhị ca lập tức lên núi tìm rau dại cho muội ăn.”

Mọi người nhìn hai huynh muội dìu nhau đi, trong lòng đều có chút không vui.

Dù cuộc sống của mọi người cũng khá khó khăn, nhưng ít nhất trong nhà vẫn còn đồ ăn.

Đại Bà đầy oán giận nói: “Diệp Lão căn và Diệp Trương thị quả thực không có tính người! Lúc này mà đuổi những người kia ra khỏi nhà, không cho họ một chút thức ăn, đây có phải là đang ép họ phải chết không?”

Tất cả mọi người thở dài theo, nhưng cũng không nói gì nhiều, họ cảm thông với hoàn cảnh của huynh muội ấy, nhưng cũng không thể giúp gì được.

Nếu như là trước đây, có lẽ họ còn có thể giúp họ một chút, nhưng hiện tại ngôi nhà của họ cũng sắp hết lương thực, họ còn có thể lo cho người khác sao?

Hơn nữa, đây là chuyện gia đình, họ không thể can thiệp được. Việc đi cùng họ trong chuyến đi này cũng là một rủi ro có thể đắc tội với người khác.

Hai huynh muội ra khỏi thôn, thấy không có người, mới thẳng lưng đi lại bình thường.

Diệp Vũ Đồng lấy ra hai quả lê từ không gian, hai anh em không kịp nói chuyện, mỗi người cầm một quả lớn và cắn ngay.

Sau khi đã khóc lóc và nói nhiều, miệng họ cũng khô khan như đang bốc khói.

Khi ăn xong quả lê, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Minh Triết nắm chặt nắm đấm và nói: “Muội muội, vừa rồi ta nên đánh Diệp Minh Uy mạnh tay hơn nữa, mấy cái tát kia thật sự là quá tiện nghi cho hắn.”

“Ca ca, vừa rồi mấy cái tát kia đã đủ rồi, Diệp Minh Uy chính là thịt trong lòng lão vu bà kia, nếu như huynh đánh hắn bị thương, Nhị thúc, Nhị thẩm cùng lão vu bà kia sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.”

“Không bỏ qua thì có gì đáng sợ. Ta và huynh trưởng có thể đánh với họ một trận.”

Diệp Minh Triết nhớ lại lúc Diệp Minh Uy mắng bọn họ tiểu tạp chủng, cảm thấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không là vừa rồi muội muội ngăn cản hắn ta, chắc hắn ta đã đánh nát miệng Diệp Minh Uy.

Diệp Vũ Đồng trấn an vỗ nhẹ vào bả vai hắn ta, nghiêm túc phân tích: “Ca ca, nhà chúng ta hiện tại đã bị tổn thương, yếu đuối, thậm chí không có một người lao động cường tráng nào.

Huynh nghĩ với tình huống hiện tại của gia đình chúng ta có thể đánh ai? Nếu tổ phụ tổ mẫu để lại cho chúng ta danh tiếng không hiếu thuận, chúng ta sẽ không có chỗ trú ẩn.”

Nhìn Diệp Minh Triết trầm mặc không nói, hẳn là đã nghe lọt tai.

Nàng lại nói tiếp: “Huynh thử nghĩ vì sao lúc chúng ta ra riêng, nương lại không gây rối?”

Diệp Minh Triết suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì cha không ở nhà, chúng ta còn nhỏ, cãi nhau với nhà cũ không có phần thắng.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play