"Mẹ, nếu người thích thì con giữ lại cho người một cái!" Lý Hầu La cười, nói tiếp.
"Đừng đừng đừng!" Tần mẫu vội vàng xua tay: "Một lão thái thái như mẹ cần dùng khăn tay đẹp như vậy để làm gì chứ? Đừng lãng phí trên người mẹ!"
Lý Hầu La bước tới trước ôm lấy cánh tay Tần mẫu, ra vẻ giận dỗi: "Mẹ, con không cho mẹ nói như vậy! Thử dõi mắt mà nhìn xem, đừng nói là trong Tiểu Thanh Thôn, mà ngay cả làng trên xóm dưới lân cận cũng không có ai trẻ được như mẹ. Theo con thấy, là do mấy đóa hoa xinh đẹp dung tục* này không xứng với mẹ mới đúng." Nói đến đây, Lý Hầu La hơi dừng lại một chút: "Mẹ~, không phải là do mẹ ghét bỏ khăn thêu của con, cho nên mới nói vậy đó chứ?"
Tần mẫu vội vỗ lên mu bàn tay Lý Hầu La: "Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì vậy?"
"Vậy tại sao mẹ lại không cần? Nếu như mẹ không cần thì chính là ghét bỏ con!" Lý Hầu La làm nũng, lắc lắc cánh tay Tần mẫu. 
Tần mẫu bị Lý Hầu La làm nũng đến chịu thua: "Được được, mẹ không ghét bỏ, mẹ thích còn không kịp nữa là!" Bà biết Lý Hầu La là cố ý nói như vậy, trong lòng thầm thấy ngọt.
Lý Hầu La lập tức cười đến cong mắt, lập tức lấy một chiếc khăn tay màu sắc không quá sặc sỡ từ trong đống khăn tay đã thêu xong đưa cho Tần mẫu. Tần mẫu yêu thích tán thưởng không thôi. Có thể thấy được, bất kể là ở độ tuổi nào, thì lòng yêu cái đẹp của nữ nhân vẫn là bản tính trời sinh.
Mã Đại Ni nhìn thấy mà thèm: "Đệ muội, muội thêu nhiều như vậy, hay là cũng cho tẩu một cái đi!"
Lý Hầu La còn chưa kịp trả lời thì Tần mẫu đã đen mặt trước: "Cho ngươi? Chỉ sợ còn chưa được hai ngày thì cái khăn kia đã dơ đến mức không nhận ra được. Đừng có phá hỏng đồ tốt! Khăn thêu này là để Hầu La bán lấy tiền!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play