Lý Khởi La đi ra ngoài rồi, Tần Chung mới cảm giác được bàn tay Lý Khởi La không lạnh băng như bàn tay của mình, dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ trên người Lý khởi La vẫn rất ấm áp. 
Tần Chung cúi đầu nhìn bàn tay mình, cảm nhận được trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của Lý Khởi La, thấp giọng cười khẽ: Bây giờ đã lưu lại, thì sau này cũng đừng mong chạy được....
"Tiểu thúc thúc..." Tần Tử Viễn ngượng ngượng ngùng ngùng bước vào phòng, đến trước giường Tần Chung, hai bàn tay nhỏ xoắn xuýt vào nhau y như bánh quẩy.
Tần Chung nhìn về phía Tần Tử Viễn, thắng nhóc này cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, bằng không, hắn cũng không biết đến khi nào mới có dũng khí mở lời với Khởi La. Cho nên, Tần Chung ôn hòa mỉm cười: "Làm sao vậy?"
Tần Tử Viễn ậm ừ hai tiếng: "Tiểu thúc thúc, thật xin lỗi! Có phải... Có phải tiểu thẩm thẩm đã biết chuyện thúc nói tiểu thẩm thẩm ăn thịt người, cho nên mới dọa cho thúc đổ bệnh phải không?"
Quả thật hắn đổ bệnh cũng có một phần là do bị Lý Khởi La dọa sợ, cho nên tiểu tử này nói vậy cũng xem như là đúng một nửa. Vì thế, Tần Chung ừm một tiếng.
Tần Tử Viễn áy náy chết đi được: "Xin lỗi tiểu thúc thúc! Con không nên tìm thúc hỏi...." Nhóc khổ sở đến muốn khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play