Tần Tiến trông ốm yếu gầy gò, bàn tay khẳng khiu chẳng tốt hơn chân gà là bao. Tần Chung nói hắn đã được mười ba tuổi, nhưng nhìn hắn còn thua xa mấy đứa trẻ mười tuổi trong thôn. Tần Tiến sợ sệt đứng phía sau Tần Chung, thân thể hơi run rẩy, cố gắng lên tiếng chào Tần phụ, Tần mẫu: "Lão thái gia, lão phu nhân!"
Tần mẫu ngoài mặt thì nghiêm khắc, kỳ thật rất dễ mềm lòng, bà vội ừ rồi khẽ than một câu: "Thật tội nghiệp!"
"Đây là thê tử ta, sau này ngươi đi theo bên cạnh chúng ta!" Tần Chung kéo Lý Ỷ La qua, nói với Tần Tiến.
Tần Tiến vội vàng cúi người, cung kính gọi phu nhân.
Lý Ỷ La không quen được người khác xưng hô như vậy, nhưng vẫn ừ một tiếng. Nếu nàng không ừ, chỉ e đứa nhỏ này sẽ càng sợ hơn. Cái khác thì Tần gia không nhiều, nhiều nhất là phòng ốc. Lý Ỷ La dọn dẹp một căn phòng để Tần Tiến vào ở.
"Tần Tiến là người Lĩnh Nam. Năm trước đại hạn, cha mẹ hắn thật sự không nuôi nổi nhiều con như vậy, cho nên mới bán hắn cho nha tử (kẻ buôn người), sau đó hắn bị đưa đến nơi này." Vào phòng, Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La cùng ngồi xuống, rồi nói tỉ mỉ thân thế của Tần Tiến cho nàng nghe.
Lý Ỷ La nghe xong thì cười giễu: "Nếu là ta thì chắc ta cũng sẽ làm vậy. Bị bán đi giống như bán thú vật thì còn gì là tôn nghiêm? Nhưng đứng trước mạng sống, tất cả đều không đáng nhắc tới." Hôm qua nàng còn suy nghĩ nguyên nhân tại sao vị tiền bối xuyên không trước nàng không giải quyết vấn đề buôn người này. Hôm nay, hiện thực đã cho nàng lời giải đáp. Có người mua mới có người bán! Đứng trước ý muốn được sống, bất kỳ lý do gì đều trở nên hết sức buồn cười. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play