Tô Văn Khanh chỉ nói mà không ngẩng đầu lên, cho nên cũng không biết mọi người đều đang nhìn chăm chú vào mình, nhất là Từ Tử Việt, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nàng.

Tô Văn Khanh miễn cưỡng nhận lấy bát sứ men xanh Xuân Tầm đưa tới, bên trong có cháo tổ yến sáng bóng trong suốt.

Tiểu cô nương hồn nhiên nói với Từ lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, không biết cữu mẫu và biểu ca đã ăn sáng chưa, Lý ma ma chuẩn bị rất nhiều, mọi người cùng nhau ăn đi."

Hai mẫu tử Lưu thị và Từ Tâm Duyệt nghe được thì đều rất vui vẻ.

Từ lão phu nhân thì lại âu yếm nói với Tô Văn Khanh: "Những thứ này đều là Lý ma ma làm cho con…"

Tô Văn Khanh vội liếc sang Từ Tử Việt, nàng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì trong đôi mắt trong trẻo của hắn.

Không có thất vọng cũng không bất ngờ, thế nhưng ánh mắt lại chiếu thẳng vào nàng.

Tô Văn Khanh khẩn trương, lập tức quay đầu, môi nhỏ khẽ mím lại.

Nàng xoay người lôi kéo tay Từ lão phu nhân, làm nũng nói: "Biểu ca vội vã trở về từ sáng sớm, chắc chắn còn chưa được ăn gì."

"Lý ma ma làm nhiều đồ ăn như thế này, dù có thêm vài người nữa cũng đủ ăn, mà một mình con có thể ăn được bao nhiêu đâu ạ."

Tô Văn Khanh hiếm khi đưa ra đòi hỏi gì với Từ lão phu nhân, lúc này nói nhiều như thế cũng chỉ vì muốn giữ Từ Tử Việt ở đây ăn một bữa cơm.

Từ lão phu nhân không tiếp tục phản đối, tự tay gắp điểm tâm đặt vào đĩa của Tô Văn Khanh, chiều chuộng nói: "Đều nghe con, đến đây ngồi cả đi."

"Tử Việt cũng ngồi đi, có chuyện gì ăn sáng xong lại nói."

Mấy nô gia lập tức đi lấy thêm bát đũa tới, Từ Tử Việt cúi đầu đồng ý rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Từ gia rất quy củ, ngoài tiếng bát đũa va chạm thì không còn âm thanh nào khác.

Sau khi ăn xong, Từ lão phu nhân có ý để mấy người Lưu thị và Tô Văn Khanh đều trở về phòng của mình, duy nhất giữ lại Từ Tử Việt, hiển nhiên là vẫn còn lời muốn nói với hắn.

Tô Văn Khanh nhận thấy Từ lão phu nhân không muốn để cho nàng nghe cuộc nói chuyện này, cho nên thức thời cáo từ ngoại tổ mẫu.

Lúc sắp rời đi lại liếc nhìn Từ Tử Việt một cái, không ngờ tới hắn cũng đang nhìn về phía nàng.

Tô Văn Khanh giả vờ điềm tĩnh, khóe môi hơi cong lên cười với Từ Tử Việt, không ngờ hắn cũng hơi nhếch môi, gương mặt như băng tan, ánh mắt như lưu ly càng thêm đẹp mắt.

Tô Văn Khanh ngạc nhiên phát hiện ở phía đuôi mắt phải của Từ Tử Việt, có một nốt ruồi son rất nhỏ.

Đến khi Lục Tụ ở bên cạnh gọi một tiếng tiểu thư, Tô Văn Khanh mới vội vàng quay đầu, vén rèm lên đi ra ngoài: "Về thôi."

Từ lão phu nhân chỉ lưu lại một mình Từ Tử Việt, quả thực là bà có chuyện muốn nói với Từ Tử Việt.

Ở Kinh thành vương công đại thần nhiều như lông ngỗng, không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là công thần lập được chiến công trên chiến trường.

Chẳng hạn như nhà ngoại bên phía Từ lão phu nhân, chính bởi vì lập được chiến công nên được phong Hầu.

Nhưng Từ gia là một ngoại lệ.

Từ gia hoàn toàn không phải hoàng thân quốc thích, cũng chẳng phải lập được chiến công lớn lao gì, người luôn được người đời nhắc đến nhiều nhất chính là vị Thừa Văn Hầu đầu tiên - Từ Tông Lẫm.

Từ gia từ già tới trẻ đều rất tự hào mỗi khi nhắc về vị tổ tông này, ông ấy đã đem lại danh vọng cho bọn họ.

Từ Tông Lẫm quả thực được coi là nhân vật kiệt xuất nhất Từ gia, ông thi đỗ Thám Hoa khi tuổi còn rất trẻ, sau đó trời xui đất khiến mà lập công cứu giá. Thái Tông hoàng đế vốn đã có ấn tượng tốt với chàng Thám hoa trẻ tuổi, kể từ đây lại càng thích ý hơn.

Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, tuy nói tuổi còn trẻ nhưng ông đã có được khí phách và sự can đảm này, chờ đến khi Thái Tông hoàng đế hồi cung, ông ấy lập tức được phong thành Thừa Văn Hầu - Từ Tông Lẫm.

Từ Tông Lẫm xúc động đến rơi lệ, hiểu rõ vinh quang này là từ đâu mà đến nên cả đời ông chưa bao giờ khiến Thái Tông hoàng đế thất vọng, trọn đời tận tụy, cẩn trọng làm việc nên rất được hoàng đế ân sủng.

Những năm ấy được coi là thời kỳ hưng thịnh nhất của Từ gia, chẳng qua về sau Từ gia không còn người tài giỏi như vậy nữa, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, cứ thế tên tuổi của Thừa Văn Hầu phủ ở Kinh thành chậm rãi suy tàn.

Kể từ đó Thừa Văn Hầu phủ sống khiêm tốn ở Kinh thành, lặng lẽ đã gần một trăm năm, mãi đến khi Từ gia cưới được nữ nhi của Nghị Dũng Hầu phủ, lúc này các quý tộc ở kinh thành mới thỉnh thoảng nhớ tới thời huy hoàng trước kia của Thừa Văn Hầu phủ, còn than thở cho Từ gia không có người nối nghiệp.

Lại tiếp tục tới sau này, Từ Hiền dự thi khoa cử, đỗ đạt tiến sĩ và cưới được muội muội Vương thị của Vương Sùng, các quý tộc Kinh thành lúc này mới nhận ra Thừa Văn Hầu phủ đã dần trở lại vòng tròn quý tộc Kinh thành.

Thêm tiếp mấy năm qua đi, Vương Sùng tiến vào Nội Các và nắm giữ được thực quyền trong tay, trưởng nữ của Từ gia thì may mắn được tuyển chọn vào cung làm Quý phi, thậm chí đã hạ sinh được hoàng tử.

Từ gia đã một lần nữa quay về thời kỳ huy hoàng trước kia, thậm chí còn hưng thịnh hơn chứ không hề kém.

Hiện giờ, ngay cả những kẻ trước kia đã từng chế nhạo Thừa Văn Hầu phủ cũng phải nịnh nọt gọi Từ Hiền một tiếng Quốc cữu gia, không dám nói một câu không tốt về Từ gia.

Vương gia và Từ gia, Từ quý phi và Lục hoàng tử được sủng ái ở trong cung, làm gì có chỗ nào dễ chọc vào.

Nhưng chỉ có Từ gia mới hiểu được tình cảnh khó xử hiện tại của họ, Từ gia thì thế nào?

Vương gia sao? Vương gia kia chính là Các lão của Nội Các, tới ngay cả tấu chương của bệ hạ Vương gia cũng được xem qua rồi.

Còn Từ gia thì sao, Quốc cữu?

Mỗi khi Từ Hiền nghe được hai chữ này đều cảm thấy sợ hãi, Hoàng hậu vẫn còn ở trong cung kia, ông ta khi nào dám vọng tưởng tới Quốc cữu!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play